Anh có nhớ lần đầu tiên đi chơi, mình vào quán này không?
Anh có nhớ cái ngày hôm ấy, trời mưa, em đến lớp, 7h35' mà vẫn chưa thấy anh, lo lắng, bồn chồn, gọi điện cho đồng nghiệp để hỏi số phone của anh?
Anh có nhớ đó là ngày đầu tiên và duy nhất anh để em bơ vơ khiêu vũ với người khác, còn anh thì có một nhiệm vụ cao cả hơn là kèm những người mới, khác em.
Rồi, 8h30, anh chưa muốn về. Anh hỏi em " Đi uống nước ko?" Anh hỏi , mà không biết sẽ rủ em đi đâu. Rồi em chọn quán này.
Đến nơi, anh trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn tấm bảng " Tắt máy, dắt xe vào cổng". Còn ngạc nhiên hơn khi nghe em nói, từ từ mà khám phá.
Không được ngồi bàn kế hồ nước, nhưng cũng gần đấy. Anh để ý quan sát dưới sự hướng dẫn của Thổ địa là em. Đây là hồ nước, có hoa súng nở rất đẹp, ở đây khoảng 2h đồng hồ thôi, sẽ thấy hoa nở từ búp bé xíu đến xòe thật to. Rồi con cóc phình bụng kêu ọp ọp, kế góc hồ là chùm cọ, xa hơn nữa là những bụi trúc, rồi gốc cau cao vút, cái loa hình tổ ong, phát ra những giai điệu nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, Ngô Thụy Miên...
Anh thích thú vì được ngồi ngoài sân mát mẻ, nhìn cây cổ thụ rồi phán 1 từ "ma quái". Anh nói, cây ở đây cây nào cũng cao. Xa xa, nơi để xe còn có nhà thờ cổ kiểu Huế. Chiếc vespa của cô chủ nhỏ dựng góc hè thật đẹp. Ánh đèn trong gian phòng trong nhìn u ám quá, ngồi ngoài này thích hơn. Rồi anh ngạc nhiên khi nhìn bill giá nước. Không nghĩ là rẻ vậy.
Đó cũng là lần đầu tiên em ngồi yên nghe anh kể chuyện, từ chuyện học, chuyện chơi, chuyện bạn bè, gia đình và nhiều thứ nữa. Lần đầu tiên để rồi em thấy rằng anh đáng iu đến lạ. Thấy là mình phải cố gắng thật nhiều. Thấy rằng anh sinh ra là để dành cho em.