........4h, lăn qua lăn lại như chả giò, từ 2h............
Lần đầu, 3 năm trước, có lẽ vậy,...
Sáng, chạy ngang..á..ở cái khu toàn café cóc, café có mấy em váy ngắn chân.. ngắn này mà lại có 1 cái quán Trung Nguyên nhìn tươm tất nhỉ ?? Ngạc nhiên, quay lại nhìn cho rõ. Đúng là Trung Nguyên...
Rồi cũng bắt đầu ghé, vì ấn tượng với cái nơi nó nằm, như 1 con quạ trắng giữa bầy, vì cái ghế có thể xoay 360 độ, vì ông chủ là 1 gã liều mạng, làm quán chỉ vì muốn có nơi thỏa mãn trí tưởng tượng của mình. Và vì..nơi những người bạn cùng niềm đam mê được dành hẳn lầu 2 để tự do quẹt, trét, gào rú...để cho ra những tác phẩm buồn, vui, đôi khi đong đầy cái tôi trong đó...
Hôm qua...
Chạy từ cty sang bạn, chạy ngang nó. À, ngó, hình như vẫn vậy. Chở bạn đến, bạn đang cáu vì mình..Thôi, hy vọng 2 đứa có chỗ nói chuyện tí. Lên lầu 1..ừ..cũng cảnh cũ, những chiếc ghế cũ nhưng người xưa chẳng thấy đâu ráo. Café, nước ép. Café Trung Nguyên thì ở đâu chẳng vậy, miễn ý kiến. Lọ hoa mỗi bàn, lạ, hùi xưa có cái này đâu. Bạn mân mê, hoa đẹp nhỉ. Ừ, nhưng nó vẫn không là gì so với bàn tay đang mân mê nó.
Đôi khi, mình muốn một việc theo hướng này thì nó lại nghịch ngợm chạy ngược lại. Mình muốn bạn vui, nhưng việc mình làm lại khiến bạn phát cáu. Đang cố gắng kéo cái sự cáu của bạn về gần zéro thì ngay lập tức, bị bồi thêm một phát. Quán càng ngày càng ồn. Trời ạ, sao mà ồn ào một cách huyên náo vậy nè.. Anh Đàm đang quằn quại..từ 2 chiếc loa to, mở cũng to. Mạnh ai người đó nói, mà gần như hét vào mặt nhau. Bạn nhìn mình..thôi rồi..lần này có lẽ mình queo râu...Bạn và mình..vọt..ở lại chút nữa chắc mệt mỏi lắm...Đi ăn...lại là một chuyện khác..
Quán đã mất hẳn cái chất ban đầu..nói hơi quá..có lẽ con quạ trắng ngày xưa đã phải đen 1 tí cho hợp với nơi nó dừng chân. Giờ, nếu có 1 nhóm bạn, cần 1 chỗ café, nói chuyện rộn ràng, vui vẻ thì không thành vấn đề nhưng nếu ai hỏi có dám dẫn bạn đến một lần nữa không thì...thôi ạ, cho em xin..