Tất tả cả buổi sáng ngoài trời nắng, bụng đói, chân run, hình như sắp bị cảm nắng. Thấy quán café có vẻ mát mẻ, tấp xe vô luôn, không để ý nó tên gì nữa. Ngồi bịch xuống ghế, như người bộ hành quá sức trên sa mạc, không đủ tỉnh táo để nghĩ mình sẽ gọi loại nước nào, khẩu vị ra sao…
Buông mình trên chiếc ghế, như được hồi sinh, cách ly cái lưng mềm của mình với cái lưng ghế cứng bằng 1 chiếc gối…thật thoải mái. Với lấy 1 chiếc gối, ôm vào long, đôi mắt muốn nhắm nghiền mà cái miệng còn khao khát nước.
Nhấp liền mấy ngụm cam vắt, cảm nhận sự sống đang chạy dọc cơ thề. Rất nhanh chóng, ly nước cạn tận đáy chỉ còn trơ trọi những viên đá trong vắt, lúc này mới đủ sức mà quan sát xung quanh. Những cái khua tay thương thuyết, những cử chỉ vội vàng, những ánh nhìn, nụ cười, giọng nói…khi tuôn trào, khi trầm ngâm….họ đang bàn chuyện công việc, chuyện làm ăn. Đúng rồi, chỗ này thoải mái và yên tĩnh.
Xa xa, hai người kia đang ăn cái gì không biết, cái bụng lập tức lên tiếng, nhìn xuống cái menu, mới biết ở đây có cả điểm tâm sáng và cơm trưa. Gọi một tô bún bò. Khá sạch sẽ và ngon mắt, vị cũng đậm đà. No bụng, đã khát, mát người mà thanh toán chưa hết 50k