Với độ dài 62 phút, bằng thời gian nghỉ ngơi bên tách cà phê sáng chủ nhật, đi bộ lang thang lúc buổi chiều mát mẻ hay ngồi ngắm mưa rơi qua khung cửa sổ. Xin giới thiệu với các bạn 1 bộ phim rất hay mà mình vừa xem được, để cảm nhận những cảm xúc mới mẻ giúp vơi đi nỗi buồn trong cuộc sống.
5 centimeters per second
(Dành tặng người em gái BMT)
Như một phần tự nhiên của cuộc sống, bằng một cách nào đó, nỗi buồn thỉnh thoảng dồn nén lại…
Khi buồn tôi thường xem phim, những bộ phim tâm lý, nhẹ nhàng như liều thuốc an thần xoa dịu những nỗi buồn. Và để có thể giữ những cám xúc đó được lâu tôi thường không xem lại bộ phim nào quá 2 lần. Nhưng khi bắt gặp 5 centimeters per second, tôi đã không thể kìm chế cảm xúc vì nội dung, lời thoại phim và trên hết là những khung hình background tuyệt đẹp mà nếu chỉ xem 1 lần bạn không thể cảm nhận hết được vẻ đẹp của nó!
Cốt truyện phim diễn ra ở Nhật Bản bắt đầu từ những năm 1990 và kết thúc trong ngày hiện đại, với 3 chương và tập trung vào nhân vật chính Takaki Tohno. Điểm đặc biệt của phim là chương đầu diễn ra trong khoảng thời gian khi điện thoại di động và e-mail vẫn chưa được phổ biến trong dân chúng nói chung và mọi người vẫn thường liên lạc với nhau bằng cách viết thư tay.
Chương I: Cherry Blossom
Takaki Tohno và Shinohara Akari gặp nhau ở trường tiểu học ở Tokyo. Do dị ứng thời tiết ở Tokyo nên cả hai thường ở nhà vào dịp nghỉ và lang thang trong thư viện trường trong những dịp sinh hoạt ngoại khóa. Mở đầu phim, sau ngày tốt nghiệp tiểu học, Akari đã nói với Takaki: Họ nói tốc độ là 5cm/s – Tốc độ gì cơ – Tốc độ hoa anh đào rơi 5cm/s; và bên đường ray xe lửa, Akari và Takaki đã cùng ước hẹn sẽ cùng nhau ngắm hoa anh đào vào mùa xuân năm sau.
Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp tiểu học, Akari di chuyển đến Tochigi, do việc làm cha mẹ cô. Cả hai giữ liên lạc bằng cách viết thư cho nhau, nhưng mặc dù cảm xúc đang tồn tại giữa họ, họ cảm nhận rằng cả hai đang dần xa nhau. Khi biết gia đình mình sẽ dời đến Kagoshima, Takaki quyết định sẽ đến thăm Akari. Để chuẩn bị cho chuyến đi, Takaki đã lên lịch trình xuất phát và dự định sẽ gặp Akari vào lúc 19h, Takaki cũng chuẩn bị một lá thư cho Akari để tiết lộ những cảm xúc thật của mình.
Tuy nhiên, trong cuộc hành trình, anh đã để mất lá thư, và do cơn bão tuyết đã kéo dài thời gian di chuyển của Takaki nhiều giờ hơn. Cả hai gặp nhau tại nhà chờ sân gà lúc 23h15p. Trong khi Akari muốn giới thiệu cho Takaki cây hoa anh đào gần nhà mà cô nhắc đến trong thư, một cảm xúc bừng lên giữa hai người, họ chia sẻ nụ hôn đầu tiên của nhau lúc 13 tuổi và cảm xúc đó cứ đeo đuổi Takaki suốt cả phần đời còn lại:
“Lúc đó tôi thấy như chúng tôi đã hiểu hết trái tim và tâm hồn của nhau, dường như chúng tôi đã chia sẻ 13 năm cuộc đời. Và rồi… trong khoảnh khắc sau đó … bỗng nhiên lòng tôi tràn ngập nỗi buồn… Hơi ấm của Akari và tâm hồn nàng. Làm thế nào tôi có thể thu lại và mang theo? Tôi cảm thấy buồn và không có câu trả lời. Ai biết rõ chúng tôi sẽ không thể bên nhau mãi mãi. Cuộc đời phía trước còn dài … và chưa biết chúng tôi sẽ ra sao. Nhưng … nỗi lo sợ đã dần xâm chiếm trái tim tôi… cũng sẽ dần tan đi. Những gì còn đọng lại là bờ môi mềm mại của Akari”.
Bị mắc kẹt trong một nhà kho do bão tuyết, họ rơi vào giấc ngủ sau khi nói chuyện đến khuya. Takaki khởi hành vào sáng hôm sau, và họ hứa sẽ tiếp tục viết cho nhau. Khi tàu lăn bánh, Takaki hối tiếc về sự mất mát của lá thư của anh, trong khi Akari lặng lẽ nhìn vào một lá thư cô đã có ý định viết để gửi cho Takaki, cả 2 đều không thể nói hết được cảm xúc của mình cho đối phương.
Chương II: Nhà du hành vũ trụ
Takaki hiện đang ở năm thứ ba trung học ở Tanegashima, nơi Trung tâm vũ trụ Tanegashima nằm. Kanae Sumida, một bạn cùng lớp của Takaki, đã yêu Takaki ngay từ khi cô gặp Takaki trong trường trung học, nhưng không có can đảm để công khai tình cảm của cô. Kanae dành tất cả thời gian có thể, thậm chí phải chờ đợi lâu sau khi trường tan học để có cơ hội về nhà chung với nhau. Tuy nhiên, dường như Takaki chỉ đơn giản xem liên quan Kanae như một người bạn tốt. Mặc dù dành hết tình cảm của mình cho Takaki, Kanae tin rằng anh đang tìm kiếm những điều lớn hơn nhiều so với bất cứ điều gì cô ấy có thể cung cấp và cuối cùng cô quyết định không nói cho anh biết tình cảm thật của mình
Chương III: 5 cm / giây
Ở chương này nhịp độ phim tăng lên hơn 2 phần đầu và giải tỏa rất nhiều nghi vấn ở 2 tập trước đặc biệt là chương II. Đó là năm 2008, và tất cả ba nhân vật đã đi một ngả. Takaki là một lập trình viên máy tính ở Tokyo, và Akari đang chuẩn bị kết hôn. Phim không đề cập nhiều đến những gì Kanae đã làm, nhưng trong phần kết thúc, hình ảnh cô bên chiếc ván trượt và đứng bên hàng rào nhìn máy bay chở Takaki như một lời tạm biệt.
Takaki vẫn luôn nghĩ về Akari và lao vào công việc như 1 cách để hủy hoại bản thân và cuộc sống: “Trong những năm qua, tôi chỉ muốn vươn tới những gì tôi không thể chạm đến… dù tôi không biết chính xác mình muốn gì. Không biết những ám ảnh đó đến từ đâu, tôi chỉ biết tiếp tục làm việc. Rồi một ngày tôi nhận ra con tim mình chai sạn, trong tôi không còn gì ngoài nỗi đau. Và rồi một sáng nọ … khi tôi nhận ra tôi đã hoàn toàn mất đi sự tha thiết và tình cảm nghiêm túc từ rất lâu … Tôi đã biết mình đã đến giới hạn… và tôi bỏ việc.”
Trong khi lục lại những đồ vật cũ, Akari tìm thấy lá thư cô có ý định gửi cho Takaki nhưng không bao giờ gửi đi được: “Đêm qua, tôi đã có một giấc mơ. Một giấc mơ về quá khứ rất xa. Trong mơ hai chúng tôi chỉ mới 13 …đứng giữa cánh đồng mênh mông phủ đầy tuyết trắng. Phía xa xa là ánh đèn thưa thớt của những ngôi nhà. Tất cả còn lại trên tuyết là dấu chân của chúng tôi. Như thể… chúng tôi đã ước, không do dự, rằng có một ngày…hai đứa sẽ có thể… lại được ngắm hoa anh đào cùng nhau”
Kết thúc phim đạo diễn như cố tình quay lại khung ảnh mở đầu. Một ngày trong khi đi bộ trên một con đường, Akari và Takaki đi ngang qua và nhận ra nhau. Cả hai đều tạm dừng và bắt đầu nhìn lại, nhưng đoàn tàu đi qua một cách nhanh chóng cắt đứt tầm nhìn của họ. Takaki chờ đợi đoàn tàu vượt qua nhưng người phụ nữ đã biến mất. Sau khi đứng lặng nhìn, anh mỉm cười với chính mình và tiếp tục hành trình./.
P/s: Tiêu đề 5 cm/s xuất phát từ tốc độ cánh hoa anh đào rơi, cánh hoa là một đại diện ẩn dụ của con người, gợi nhớ của sự chậm trễ của cuộc sống và cách mọi người thường bắt đầu với nhau nhưng dần dần trôi dạt vào cách riêng của họ. Và bài học được nêu ra từ phim là: Hãy luôn nhớ về quá khứ để sống tốt hơn thay vì sống trong quá khứ, hãy tìm kiếm và chấp nhận những điều tốt đẹp trong hiện tại hơn là chỉ suy nghĩ về những thứ đã mất theo thời gian.
Link xem phim: http://megafun.vn/channel/1671/201003/5-centimeters-per-second-67766/