Vào ngày đẹp trời tôi và người ấy cùng đi học. Người ấy đã gặp lại... cô bé ngày xưa. Người ấy nhìn cô bé bằng một ánh mắt... không bình thường. Tôi đã pùn. Không phải vì tôi ghen. Mà là tôi sợ... tình cảm người ấy không như tôi nghĩ. Và tất cả, đúng là như vậy.
Trước đây, tôi là một cô bé dường như bị trầm cảm. Ko một ai có thể khiến tôi vui như 3 người bạn thân của tôi lúc đó. Tôi và 3 người bạn của tôi đều rất ngạc nhiên khi tôi cười trước mặt một người lạ_người ấy... Cứ ngỡ đó là một điều đặc biệt khởi đầu cho một mối tình... như trong truyện cổ tích...
Người ấy nói rằng đã quên cô bé đó và bây giờ chỉ có tôi mà thôi. Tôi đã tin. Thế nhưng trong một lần đi chơi, một cuộc đi chơi bất ngờ vì tôi chủ động mời tất cả đi chơi. Nhưng người ấy nói không đi được vì mệt. Tôi không nói gì. Vì hôm trước tôi thấy người cũng có vẻ ít cười và có vẻ gì đó mệt. Chúng tôi quyết định đi mà không có người. Đi ăn chè xong, chúng tôi lại đi chơi tiếp. Và điều làm tôi đáng pùn là khi tôi thấy người đó và cô bé ngày xưa... đi cùng nhau, trên một chiếc xe và nhìn người rất vui... Tôi đã thấy và chạy đi thật nhanh. Tôi đã khóc... Người đã nhìn thấy. Và rồi tôi thấy mình thật ngốc vì chỉ pít vui đùa với một người chỉ pít lừa dối...
Và rồi hôm sau chúng tôi được nghỉ 2 ngày. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện của chúng tôi. 2 ngày sau... Tôi gặp người ấy...
- O sao ko?
- O ko sao
- L xin lỗi
- L ko sai sao phải xin lỗi
- L sai rồi
- L ko sai. Là O sai. Sai khi chỉ biết tin vào những lời L nói
- O cho L 1 cơ hội nữa đi. L sẽ nói rõ với cô bé đó.
- 2 ngày trôi qua L vẫn chưa nói cho cô bé đó biết ak?
- L quên
- Hay L vẫn còn luyến tiếc
- Ko phải
Khi đó người đã ôm lấy tôi. Tôi chỉ biết khóc... Nhưng khi đó lý trí đã khống chế tôi. Không cho phép tôi được tiếp tục thích người ấy nữa...
- Dừng lại...
- ?
- O và L dừng lại đi...
Cả 2 chúng tôi cùng im lặng. Và rồi người đã nói:
- Yêu là làm cho người mình yêu được vui vẻ... L ko làm được như vậy. Bây giờ L chúc O vui vẻ bên một người mới hơn L...
Một cuộc tình đối với tôi ngỡ sẽ rất đẹp...
Vậy mà bây giờ... tôi giật mình vì cuộc tình này đã trôi qua...
Rất nhẹ nhàng...
Và không còn chút gì lưu luyến với nó...
Tôi thấy mình đã mạnh mẽ hơn...
Có lẽ kết cục này chẳng ai nghĩ đến và nghĩ rằng nó sẽ như một câu chuyện cổ tích rằng rồi sẽ quay lại với nhau... Thế nhưng chuyện tình không phải lúc nào cũng như truyện, cũng đẹp và thơ mộng.... Đôi khi cuộc tình cũng đắng cay và không có ý nghĩa như mọi người nghĩ...