Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Trên trời - Dưới đất
CÓ LÀ CỔ TÍCH...
08/07/2011 | Mickey84 | 1055 lượt xem | 1 thảo luận

Nó ngồi đó, một mình. Có lẽ khi chỉ còn một mình trong nỗi cô đơn, trống vắng thì con người ta sẽ dễ miên man về miền ký ức hơn, dù giờ đây tất cả những chuyện đã qua chỉ còn là quá khứ, cái quá khứ ấy có khi vui buồn xen lẫn thì cũng thật sâu lắng, khó phai mờ!

Nhớ về ngày xưa ấy, khi nó còn là một đứa bé con , nó cũng có biết bao điều mơ mộng về cuộc sống này, hệt như những câu chuyện cổ tích vậy, bao giờ kết thúc cũng có hậu cho những cảnh nghèo vượt khó, hay những tủi hổ mà nhân vật chính diện được nêu tên. Và nó cũng thầm ước mơ, nó ước một ngày nào đó nó cũng sẽ được bà tiên, ông bụt hiện ra để vỗ về nó, để an ủi nó...vì cuộc đời nó cũng không kém phần bất hạnh, nó mồ côi cha khi nó 1 tuổi thôi, cái tuổi mà nó chả biết tí gì ngay cả gương mặt hiền từ của cha nó. Nhà nó nghèo, Mẹ nó cực khổ bao nhiêu cũng không lo đủ cho chị em nó những bữa cơm đạm bạc. Nó thương Mẹ nó lắm, nhưng nó chẳng giúp được gì cho Mẹ cả, nó nhìn Mẹ mà bất lực...Và nó ước mơ sao cho Mẹ nó bớt khổ, cho gia đình nó được đầm ấm, sung túc hơn.

Rồi nó cũng lớn lên, nó vượt ra ngoài tầm tay của Mẹ, nó rời quê để theo học ở một trường đại học trên thành phố, nó xa quê và mang theo cả những ước mơ thời con trẻ…Cuộc sống chốn thị thành trong mắt nó hệt như trong những câu chuyện cổ tích, lung linh những sắc màu huyền diệu, thế nhưng nó khó mà hiểu được đằng sau ánh hào quang đó là biết bao cạm bẫy luôn chờ chực như thể nuốt tươi những đứa con gái quê mùa như nó. Nó không đẹp nghiêng thành đổ nước, nhưng nó trông nhỏ nhắn và khá xinh, gương mặt nó sáng và dễ chiếm được cảm tình cho người đối diện, đó là nhận xét mà chúng bạn dành cho nó. Có phải vì vậy hay không mà quanh nó cũng có nhiều vệ tinh xuất hiện, bao vây. Họ là những công tử nhà giàu, họ có rất nhiều tiền, họ có thể lo cho nó đầy đủ...Nhưng lạ thay, nó chẳng mở lòng với ai cả, cũng chẳng ai hiểu nó đang nghĩ gì? Những ai chưa biết nó, họ cho là nó chảnh, còn những người đã biết nó thì lại khó hiểu hơn về nó...Nó cũng thích lắm những bộ đồ đẹp, những món ăn ngon như chúng bạn của nó, cứ cặp kè đại một anh chàng con nhà giàu nào đó là được. Nhưng mấy ai biết được vẻ ngoài ngây thơ đó là 1 suy nghĩ rất già dặn: để có được những thứ đó con người ta phải đánh đổi những gì, nó cảm nhận được như vậy về những gả công tử nhà giàu đó. Hơn nữa nó nhớ trước khi lên thành phố, Mẹ nó đã dặn nó đừng vì tiền mà sa ngã, đừng ham danh mà đánh mất đi danh dự...nó đã ghi tất cả những điều đó vào trong bộ nhớ của nó rồi, dù nó có khờ khạo đến đâu thì với Mẹ nó nó luôn lí trí để không làm Mẹ nó buồn phiền.
Cuộc sống mới đầy khó khăn và thách thức đang chờ nó, nó lăn lộn, nó bương chải và ấp ôm những ước mơ thầm kín cho riêng mình, nó không từ bất cứ việc gì miễn sao việc đó không làm mất đi nhân phẩm của nó, từ việc chạy bàn cho đến làm gia sư...để nó có tiền trang trải cho việc học hành. Thoáng đó cũng 4 năm trôi qua, cuối cùng, nó cũng được đền bù xứng đáng, vào một ngày đẹp trời tháng 7, nó dõng dạc bước chân lên bục vinh quang để nhận về cho mình tấm bằng loại giỏi, nó đã hoàn thành xong 4 năm dùi mài đèn sách. Từ nay nó có thể đàng hoàng để biến tất cả những ước mơ thời con trẻ đó thành hiện thực, nó đã nghĩ như thế với tấm bằng đỏ trong tay. Và nó không quên thầm cảm ơn Mẹ nó, để cho nó có được ngày hôm nay Mẹ nó đã vất vả biết nhường nào...

Nhưng nó không hề biết, từ ghế nhà trường và bước chân vào thực tế là cả một hành trình gian nan, nó mới ra trường, nó làm gì có kinh nghiệm? trong khi đó nhà tuyển dụng luôn đòi hỏi những ứng viên có kinh nghiệm. Nó lại một phen nữa chật vật, mà dường như cuộc sống của nó luôn gắn liền với 2 từ chật vật. Nó lang thang trên mạng để tìm cho mình 1 công việc phù hợp, nó gửi hồ sơ khắp mọi nơi, nó cứ gửi cứ chờ và tuyệt vọng cho đến một ngày kia...Cái ngày mà chắc có lẽ nó sẽ không bao giờ quên được trong suốt cuộc đời này.

Nó đang ngủ, thời gian này máy tính và chiếc giường như là 2 người bạn thân thiết của nó, nó hết mở máy ra đóng máy vào rồi lại leo lên giường và ngủ. Nó ngủ cho quên đi ngày tháng đoạn trường, cho quên đi những nhọc nhằn đời thường của nó...Đang miên man thả hồn trong những cơn mơ, điện thoại bỗng vang lên réo rắc, nó trườn tay qua lấy chiếc điện thoại alo một cách khó nhọc, đầu dây bên kia 1 giọng nam trầm ấm gọi tên nó, hỏi nó miên man gì đó nó cũng không nhớ, có 1 điều nó nhớ đó là người ta hẹn nó đi phỏng vấn. Nó dường như căng thẳng hơn khi nó được mời vào ví trí là trợ lý giám đốc...nó ngạc nhiên, vì rõ ràng trong hồ sơ nó vẫn ghi là nó chưa có kinh nghiệm cơ mà, trong khi đó là trợ lý cho giám đốc thì phải hiểu biết rất nhiều? rồi nó phân vân, nó cũng không biết là nó có nên đến đó hay không nữa... Cuối cùng thì nó cũng tự cho mình cơ hội. Sáng nay nó đi phỏng vấn, nó dậy rất sớm, nó trang điểm thật nhẹ nhàng, quần áo chỉnh tề, nó đi đến chỗ hẹn. Nó đến sớm hơn 10 phút nên phải ngồi đợi, 9h30 đúng giờ hẹn phỏng vấn, nhưng nó vẫn chưa thấy ai gọi nó vào phỏng vấn cả, nó đang trách thầm trong bụng cái công ty này làm ăn kỳ cục và nó trách cả người gọi điện thoại hẹn nó nữa. Một lúc sau thì có một cô gái khá xinh đến bên nó và báo tin: vì sáng nay giám đốc bận việc đột xuất nên không ghé qua công ty được, mong chị thông cảm! Thế là nó mất tong cả buổi sáng, nó tất tẻo ra về, bước chân nặng trĩu, đầu óc miên man...Về tới nhà, nó quăng túi xách lên giường, cũng không thèm thay đồ ra cứ thế nó lăn dài ra trên giường, mắt nó trơ tráo nhìn lên trần nhà, rồi nó cười...1 nụ cười khó hiểu.

2 ngày sau, cũng đang trong cơn mơ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia 1 giọng nói quen quen cất lên. Bất giác nó như vờ đi, nó không muốn nghe giọng nói ấy, vì nó đang có ác cảm, cũng giọng nói này 2 ngày trước đã cho nó leo cây, nó rất ghét ai đó thất hứa với nó và trường hợp này cũng không là ngoại lệ...nhưng cuối cùng thì nó cũng nhận lời hẹn lại ngày phỏng vấn với lời xin lỗi rất chân thành từ đầu dây bên kia. Nó đến công ty, rất đúng giờ, chưa kịp đặt chân ngồi xuống thì cô gái hôm nọ đến mời nó vào phòng để phỏng vấn, nó bước chân theo cô gái, cánh cửa dần mở ra, bên trong là một người đàn ông thanh lịch trạc chừng 30 tuổi ngồi sẵn đợi nó, nó được cô gái giới thiệu anh ta là giám đốc, anh tên Thành Nhân. Cuộc giới thiệu về nhau trôi qua, sau đó anh ta hỏi nó huyên thuyên về cuộc sống, về điều nó muốn cho công việc nó sau này...mà chẳng đả động gì về việc nó phải làm nếu nó trúng tuyển ở công ty này cả. Cuộc trao đổi kết thúc, nó ra về chẳng mang theo lời hứa hẹn nào…
Một ngày cuối tuần khi nó đang cùng mấy đứa bạn học chung thời đại học đi uống cà phê hàn huyên tâm sự thì chuông điện thoại đỗ dồn, đầu dây bên kia giọng 1 cô gái nhỏ nhẹ thông báo với nó là nó đã trúng tuyển vào vị trí trợ lý giám đốc và hẹn ngày đi làm. Nó nhảy cẩn lên vì vui mừng, đám bạn nó cũng vui mừng lây cho nó, vì khi ra trường ai cũng có công việc đàng hoàng thì riêng nó vẫn còn lận đận...Cuối cùng thì nó cũng đã có một chỗ đứng trong một công ty uy tín dù nó chưa biết nó có hoàn thành tốt giai đoạn thử việc hay không? nhưng dẫu sao đó cũng là bước khởi đầu mà biết bao người mơ ước…
Bao nhiêu hồi hộp, lo lắng cho ngày đầu tiên đi làm rồi cũng đến, hôm nay nó diện bộ đầm đẹp nhất mà nó có, chiếc áo màu be nhã nhặn nhưng không kém phần thanh lịch ôm sát chiếc eo thon. Nó đến công ty với vẻ mặt hớn hở nhưng bên trong cũng đầy tâm trạng lo âu, nó lo không biết ngày đầu tiên nó đi làm ở một công ty tầm cỡ như thế sẽ như thế nào? con người ở đây có thân thiện không? và công việc của nó có suôn sẻ không nữa?...suy cho cùng nó chả có tí kinh nghiệm nào cả nên nó lo sợ là phải. Nó được sắp xếp 1 cái bàn làm việc ngồi ở vị trí gần như đối diện với sếp, công việc ngày đầu cũng chưa có gì đáng nói, nó được hướng dẫn sơ qua những việc hằng ngày nó phải làm, cụ thể như nó phải lên lịch họp cho sếp như thế nào? gặp đối tác vào thời ở đâu?..vân..vân..

Một ngày, 2 ngày cứ thế trôi qua, nó dần quen hơn với công việc nơi đây, mọi người trong công ty thật vui vẻ tạo cho nó cảm hứng tốt hơn trong công việc, duy chỉ có 1 người mà nó thấy khó gần nhất đó là ông sếp của nó, anh ta ít nói, mặt lúc nào cũng đăm chiêu...Một tháng cũng trôi qua, nó được nhận lương, tháng lương đầu tiên nó dành như gần hết gửi về cho Mẹ nó, Mẹ nó vui vì nó đã trưởng thành, nó đã có thể kiếm tiền từ chính công sức nó bỏ ra. Nó vui vì nó đang dần thực hiện được phần nào ước mơ của nó, từ nay nó có thể phụ giúp Mẹ nó và cả những đứa em của nó có được những bữa ăn ngon, 2 Mẹ con nó đã khóc như mưa trong ngày nó lĩnh tháng lương đầu tiên đó qua điện thoại.

Một năm trôi qua, vậy là cũng được 1 năm nó tồn tại ở công ty này rồi. Dường như nó ngày càng yêu nghề hơn, nó say mê, năng nổ hơn trong công việc. Hơn thế nữa có 1 điều mà chắc có lẽ chỉ có nó mới biết...Nó đang yêu, người nó yêu không ai khác lại chính là ông giám đốc của nó. Bỏ qua tất cả những định kiến ban đầu không hay về sếp, với gương mặt đầy vẻ ngoài ngạo mạn ấy thì...Anh nhẹ nhàng hơn nó nghĩ, vẻ ngoài lịch lãm và khó chịu có vẻ chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài thôi, trong con người anh là cả 1 kho tàn bí ẩn khác. Anh rất tốt, không với chỉ riêng nó. Nó vui khi mỗi ngày được gặp anh, nó hạnh phúc khi mỗi ngày nó được lo lắng cho anh, đôi lúc nó vui khi bất chợt anh gọi tên nó như là đứa trẻ được người lớn gọi cho quà...trong mắt nó giờ đây anh như là tất cả, cả sự ngưỡng mộ và yêu thương. Và nó cũng cảm nhận được rằng trong trái tim anh cũng có 1 chỗ đứng dành cho nó, cách anh quan tâm nó, anh nhìn nó cho nó cảm nhận được điều đó. Chỉ có điều nó không sao hiểu hết, trong anh vẫn có cái gì đó gần gũi mà xa lạ...

Thời gian thì vẫn cứ qua đi, nó và anh thì... vẫn thế, ánh mắt dành cho nhau vẫn trìu mến lắm, nhưng mãi vẫn chưa có ai lên tiếng vì con tim mình cả. Im lặng...vì nó không đủ tự tin để nói yêu anh, còn anh im lặng vì lẽ gì thì trong nó giờ đây vẫn đang còn là dấu hỏi lớn? Thỉnh thoảng nó bắt gặp anh nhìn nó một cách say đắm, và trong ánh mắt anh ẩn chứa điều gì đó xa xăm, buồn...những lúc như thế nó cứ im lặng, dù có lúc công việc nó cần anh kí hàng tá hồ sơ, nó im lặng không phải cứ để cho anh ngắm nhìn nó, mà nó im lặng để biết đâu qua ánh nhìn đó nó sẽ biết được điều gì đó ở anh...
Anh và nó hằng ngày vẫn gặp nhau đều đặn, vẫn nhìn nhau trìu mến...nhưng chẳng ai nói với ai điều gì cả cho đến một ngày...nó bị tai nạn phải nhập viện, anh hớt hãi chạy đến bên nó, trong lúc nó hoảng loạn sợ hãi thì ánh mắt anh nhìn nó trìu mến vô cùng, ánh mắt đó làm nó thấy yên tâm và ấm lòng hơn. Nhưng thấp thoáng đâu đó nó lại cảm nhận được ánh mắt ấy thật buồn và xa xăm quá...lần đâu tiên anh cầm tay nó, lần đầu tiên anh đặt lên trán nó một nụ hôn, và đó cũng là lần đầu tiên con tim nó như ngất ngây vì hạnh phúc! nước mắt nó chực trào ra, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế lăn dài trên má. Một tuần nó nằm viện, là một tuần anh có mặt ở đó với nó, anh lo lắng cho nó, anh đút cho nó từng thìa cháo, anh vỗ về cho nó từng giấc ngủ...anh mang lại cho nó cảm giác được chở che, nương tựa...và nó càng yêu anh hơn.

Rồi nó cũng xuất viện, nó đi làm lại...nhưng giữa anh và nó cũng chẳng có gì thay đổi. Nó thoáng buồn, nhưng nó tin vào 2 chữ “duyên nợ”, nó tự an ủi mình chắc nó và anh có duyên mà không nợ nên… và nó im lặng. Tít tít, tiếng chuông tin nhắn vang lên đưa nó về thực tại, nó nhẹ nhàng mở điện thoại ra, " Chiều nay tan sở, em gặp anh ở quán cà phê Ngõ Vắng nhé ", nó nhận được tin nhắn cụt ngũn như vậy từ anh, nó không biết có chuyện gì không nữa, trong lòng nó giờ đây là bao ngỗn ngang... Nó đến quán lúc đó là khoảng 6h30, lúc này quán còn khá vắng vẻ, nó tìm cho mình một góc khuất đợi anh. Quán được thiết kế khá lãng mạn, và thích hợp cho đôi tình nhân hơn là chỗ dành cho anh hẹn nó, vì theo nó giữa anh với nó chẳng là gì cả ngoài tình đồng nghiệp hay đúng hơn là chủ tớ. Đang miên man suy nghĩ thì anh đến, vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy làm nó ngẩn ngơ...anh ngồi đối diện nó, anh không thèm hỏi xem nó uống gì mà gọi ngay cho nó 1 ly sinh tố dâu, nó ngạc nhiên đến độ muốn thốt lên là không hiểu vì sao anh biết nó thích loại trái cây này? nhưng nó chẳng nói được gì mà chỉ biết gật đầu và đáp rất khẽ: Cảm ơn anh! Rồi anh bình thản gọi cho mình 1 tách cà phê đen không đường, không đá. Cách uống cà phê này không hợp với anh, anh thích uống cà phê đá bỏ nhiều đường...Anh chậm rãi hớp từng giọt cà phê mà nó nghe như cổ họng mình đắng nghét, nó vẫn ngồi đó, lặng im...Rồi anh chậm rãi từng lời, anh nói với nó nhiều lắm về anh, về hoàn cảnh của anh hiện tại. Bất ngờ anh cầm tay nó, anh thì thầm bên tai nó những lời yêu thương xen lẫn những giọt nước mắt, lần đầu tiên nó thấy anh trở nên yếu đuối trước nó. Anh nói với nó là anh có cảm tình với nó ngay lần đầu tiên vô tình anh đọc được hồ sơ xin việc của nó trên mạng, dù lúc đó anh chưa biết nó là ai? ở nó có cái gì đó ngây thơ và chân thật làm anh thích. Và anh cũng thật sự ấn tượng khi gặp nó lần đầu ở công ty, nó thật dịu dàng và đáng yêu. Anh yêu nó, anh đã bảo với nó như thế, nhưng anh không thể ở bên cạnh nó được vì anh đang trả nợ 1 người...Người đó yêu anh, anh cũng từng một thời say mê người đó. Họ đã có những ngày tháng ngọt ngào bên nhau, nhưng về sau thì tình cảm họ nhạt dần, anh không tài nào chịu đựng thêm được sự ương ngạnh và tính hay ghen của cô người yêu sáng nắng chiều mưa, họ dần rạn nứt...cô gái ấy vì không muốn mất người yêu nên cố tình bày đủ trò để anh ở lại bên cô, mọi cố gắng cũng đều không thể nào cứu vãn được...Vào một ngày nọ, cô gái buồn bã và đi uống rượu, cô uống thật nhiều đến độ không còn biết gì nữa, cô chạy xe 1 mình và cô bị tai nạn. Vụ tai nạn đó làm cô mất đi vĩnh viễn đôi chân, hơn nữa cô còn bị đa chấn thương rất nặng, đất trời trong cô như sụp đổ, mọi thứ giờ đây với cô coi như chấm hết! Người yêu khướt từ, cô trở thành tàn phế, cô không còn muốn sống...Gia đình cô gặp anh, cầu xin anh hãy ở lại bên con gái họ…và anh trở lại bên cô. Anh hứa với gia đình cô, với cả cô là sẽ lo lắng cho cô đến suốt đời. Vì anh biết phần nào đó trong sự việc trên anh cũng là người có lỗi, lỗi vì anh đã để người ta quá yêu anh... Anh kể tới đây thì mặt anh như tối sầm lại…Nó hiểu, ngay lúc này đây nó hiểu chắc anh cũng đau khổ lắm khi nói với nó những lời này, nó cũng vậy, giờ đây tim nó đang thắt lại...Nó choàng tay qua người anh, cảm nhận hơi ấm từ anh toát ra. Cả nó và anh lại lặng im cho những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, nóng hổi...

Hôm sau nó vẫn đi làm bình thường như chưa có gì xảy ra, công việc được bàn giao nó vẫn hoàn thành tốt. Anh cũng vậy, lặng lẽ nhìn nó và luôn quan tâm đến nó đằng xa...Nó muốn sao mọi việc cứ diễn ra như bình thường xưa nay vẫn thế, nhưng giờ đây khi đối diện với anh thì tim nó nhức nhối đến tê người, nó không thể đối diện với anh...
Nó lặng lẽ ra đi mà không nói với anh lời nào cả, tờ đơn thôi việc nó để sẵn trên bàn anh, nó không muốn nhìn anh lần cuối cùng vì nó sợ…sợ ánh mắt ấy của anh sẽ làm nó chùn bước, nó sợ những giọt nước mắt của nó rơi trước mặt anh khiến nó trở nên yếu đuối... Lờ mờ nó nhận ra rằng cuộc sống không là cổ tích, nó ra đi để bắt đầu lại cuộc sống mới cho riêng mình, một nơi nào đó xa xôi mà nó sẽ không thấy buồn khi hằng ngày nó phải đối diện với ánh mắt ấy. Nó bỏ lại sau lưng nó bao kỷ niệm, bao ước mơ…Nó tự nhủ lòng, nó không trốn chạy, nó đi là để tìm cho mình cuộc sống mới, cơ hội mới tốt hơn


Nó quay lại Sài Gòn vào một ngày tháng 6, nó có chuyến công tác tại đây vài hôm. Một buổi chiều mưa bay bất chợt, nó tìm nơi ẩn trú…vô tình nó lại dừng ngay quán cà phê Ngõ Vắng, kỷ niệm trong nó ùa về…Lí trí mách bảo nó không được vào trong quán, nhưng không hiểu sao chân nó cứ bước đi…Nó không muốn đánh thức kỷ niệm, nhưng lạ thay mắt nó lại dáo dát tìm đến góc khuất mà ngày xưa nó đã ngồi cùng anh, nhưng tiếc thay nơi ấy đã có người ngồi…nó lân la lại bàn bên cạnh. Nó ngồi vào bàn và gọi cho mình một tách cà phê không đường, không đá, nó chưa từng uống thứ nước đen đen như thế bao giờ... nó nhìn bâng quơ một lúc thì cà phê mang ra, nó chưa được tận hưởng tách cà phê thì...Nó thấy khó chịu với mùi thuốc lá của gã bàn bên cạnh như phà vào mặt nó, nó quay sang và tính nói gì đó, gã cũng quay sang...nó nhìn gã, gã nhìn nó mà nghẹn lời...nó gần như không tin vào mắt mình khi nó nhìn thấy anh, nó xém chút nữa là đã không nhận ra anh nếu như không phải là ánh mắt ấy. Anh gầy và già hơn nó nghĩ, tại sao anh lại ra nông nổi này cơ chứ? Anh nhìn nó thật lâu, ánh mắt như xoáy vào tim nó, tê dại...Anh bảo sau khi nó đi được 1 tháng thì anh và cô ấy cưới nhau, họ sống được với nhau 2 năm thì cố ấy mất vì biến chứng tai nạn năm nào, họ không có con vì cô ấy không có khả năng sinh con...Anh nói, từ lúc nó đi anh luôn nhớ nó, anh dằn vặt chính bản thân anh vì không giữ được nó ở lại, nhưng anh biết anh không thể làm gì khác hơn là cầu chúc cho nó bình an và hạnh phúc! Mỗi ngày anh đều đến đây, luôn chọn cho mình chỗ ngồi đó...anh nói anh không hy vọng gì mà chỉ để tìm quên thế thôi...Nó nhìn anh mà nước mắt chảy dài, thì ra anh cũng đau khổ khác gì nó, có khi còn hơn cả nó...
Anh hỏi về cuộc sống của nó, anh hỏi về gia đình riêng của nó...có điều anh không biết là từ ngày rời xa anh, con tim nó dường như cũng nguội lạnh, nó không màng đến chuyện yêu đương, hay nói đúng hơn là nó chẳng mở lòng ra để đón nhận tình cảm của 1 ai cả, vì hình bóng anh trong tim nó vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Nó từng ngày vẫn một mình lầm lũi...Nó chẳng nói gì, chỉ lặng im nhìn anh…Và dường như lúc này thì anh đã đọc được tất cả tình yêu chân thành nó dành cho anh trong mắt nó, anh vội lần tìm bàn tay nó, anh cầm tay nó đặt lên trái tim mình, hơi ấm từ tim anh truyền sang nó, bình yên, ấm áp. Anh mong nó gật đầu đồng ý để anh là chỗ dựa cho nó, hãy để cho anh được đưa nó đi hết quãng đời còn lại này...Nó tựa đầu vào vai anh, trong vòng tay ôm siết, nó để mặc cho những giọt nước mắt cứ lăn dài…Tách cà phê nguội ngắt, nó chưa uống giọt nào nhưng giờ đây nếu có uống, nó cũng bảo rằng tách cà phê ấy thật ngọt...

Mickey
Tags:
2 người yêu thích. Bạn thích bài viết này?
Gởi cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn
Thảo luận
09/07/2011
Một câu chuyện như trong phim vậy, một tình yêu đẹp khó tìm thấy trong cuộc sống hiện tại. Ứơc gì mình được như cô ấy.
Cùng người đăng
RẰM
13/09/2011
1356 lượt xem, 1 thảo luận
VU VƠ...
29/06/2011
1233 lượt xem, 7 thảo luận
CÓ LÀ XA LẠ
29/06/2011
1093 lượt xem, 4 thảo luận
VỠ...
28/06/2011
1143 lượt xem, 11 thảo luận
NHỚ
23/05/2011
1119 lượt xem, 2 thảo luận
Tiêu điểm trong tuần
Thất tình
27/04/2011
1155 lượt xem, 4 thảo luận
Viết bởi crossfire
Tự tạo dòng suối nhỏ từ vật dụng đơn giản và những...
23/01/2017
619 lượt xem, 0 thảo luận
Viết bởi Bluesky012
Tẩy dầu nước (tẩy dầu axit/ tẩy dầu acid) – Hóa...
20/12/2014
120 lượt xem, 0 thảo luận
Viết bởi thietbingu...
Đàn Ông Thành Đạt Thích Yêu .."GÁI HƯ"
12/06/2011
7038 lượt xem, 52 thảo luận
Viết bởi hoasimtim
Cún !
05/08/2011
1259 lượt xem, 10 thảo luận
Viết bởi zhirakiz
Ẩm thực | Giải trí | Mua sắm - Thời trang | Làm đẹp - Sức khỏe | Du lịch | Dịch vụ | Học tập | Trên trời - Dưới đất
Email cho bạn bè
X
Tên người gởi:  
Không phải là thổ địa abc@yahoo.com Email cách nhau dấu phẩy (,)
Lời nhắn