Chiều nay Sài Gòn bất chợt đổ mưa, những hạt mưa long lanh rơi trên từng góc phố! Mưa rơi...dịu êm mà sao tim nghèn nghẹn...Mưa... làm cho em nhớ, nhớ đến một người mà người đã quá xa xôi...
Lần về kí ức những ngày xa xưa ấy, khi chúng ta còn là những đứa trẻ thơ anh nhớ không, dưới cổng trường làng đó, cũng những chiều mưa như thế này đây chúng ta cùng nhau chạy ào dưới những cơn mưa ấy, mát lạnh cả thịt da...Rồi lớn hơn một chút chúng ta lại chơi trò cô dâu - chú rễ, mà chỉ biết mặc đầm công chúa, cài nơ trên đầu cho đẹp chứ có biết gì đâu...
Thời gian thắm thoát thôi đưa, rồi chúng ta cũng dần lớn lên bên nhau như hai người bạn, và tình yêu đến lúc nào chúng ta cũng không hay. Chỉ thấy nhớ khi cả hai một ngày không gặp mặt...chưa bao giờ trao lời thương tiếng nhớ, cũng chưa một lần ngỏ tiếng yêu đương mà dường như cả 2 đều nhận ra chúng ta đã thuộc về nhau mãi mãi...
Ngày qua ngày rồi chúng ta cũng trưởng thành hơn, cả anh và em cùng rời quê lên phố thị để theo đuổi những ước mơ, hoài bão cho riêng mình! Dường như khi xa quê và thiếu thốn về mọi mặt nên tình cảm của chúng ta càng thêm thắt chặt, đong đầy. Anh luôn tỏ ra là một người đàn ông thực thụ khi luôn che chở và bảo bọc cho em, luôn dành cho em những gì tốt đẹp nhất. Anh biết không em hạnh phúc biết nhường nào, những đứa bạn của em nó còn ganh tỵ cả với em về những điều đó... Và dường như ông trời đang muốn đùa cợt với chúng ta, ông ấy dường như cũng ganh tỵ với cả chúng ta...và đành đoạn bắt chúng ta phải rời xa nhau mãi mãi...
Giá như...anh ơi! giá như tất cả những điều đó chỉ là mơ thôi, em không tin hay đúng hơn là em không muốn tin vào cái buổi chiều định mệnh ấy, cũng là một ngày mưa như thế này đây, bất chợt và xô bồ khi lũ lượt dòng người đua nhau tìm nơi ẩn náu...bất chợt một tiếng két trượt dài và em không còn biết gì nữa cả cho đến khi em tỉnh dậy và dáo dát tìm anh...Người ta báo với em rằng vì để bảo vệ cho em trước những làn xe tấp nập ấy, anh đã lăn xả và chèn mình dưới những làn xe ấy... và anh đã ra đi...mãi mãi...em thật sự đớn đau khi nghe điều đó, anh ơi...từ nay em phải sống làm sao??? em đã gào thét như thế cho đến khi khản cả giọng và ngất lịm đi tự lúc nào...Sẽ chẳng bao giờ em có thể quên được cái ngày hôm ấy, sẽ chẳng bao giờ quên được đâu anh.
Ngày ấy...Bây giờ...mới đó mà cũng đã 3 năm trôi qua rồi đó, 3 năm em ôm hoài những kỷ niệm của chúng ta, và chôn chặt cả những nỗi đau ấy vào lòng. Hôm nay là ngày giỗ của anh, tròn 3 năm ngày anh rời xa em mãi mãi...Thật trùng hợp nó cũng lại là một ngày mưa...buồn lắm anh à...Sẽ chẳng bao giờ em có thể quên được anh, nhưng em tin mình sẽ sống tốt lên từng ngày khi không còn anh nữa. Mong anh hãy bình yên nơi lòng đất ấy... Mickey!