Phát hiện sự chao đảo khác thường cùng bước chạy rầm rập của nhân viên, hành khách hiểu ra cớ sự và bắt đầu hoảng loạn.
Còn nhớ, lúc đó em cứng đờ, chết trân, vừa sợ vừa ngạc nhiên nhìn anh tính kế, không phải kế thoát thân, mà là …cứu tài sản!
Chiếc xe máy đắt tiền cồng kềnh bị loại ngay. Giấy tờ và thẻ ATM (chắc lưu nhiều tiền) được anh cho vào một chiếc túi ni lông. Chiếc laptop xịn không thể mang theo, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo bật nó lên, cắm USB sao lưu ít tài liệu (hẳn rất quan trọng với việc làm ăn của anh).
|
Ảnh minh họa |
Tất cả nhoang nhoáng, chính xác, chỉ có điều, không thấy anh nhìn đến vẻ hoảng hốt của em hay ít ra hỏi em… biết bơi không (còn anh, em biết chắc bơi giỏi như con rái).
Cũng may, sau đó lái phà kịp đưa phà vào gần bờ và sơ tán hành khách sang phà cứu hộ. Kế hoạch cứu tài sản của anh không có dịp dùng và em cũng… thoát chết (vừa hoảng loạn vừa không biết bơi, nếu xuống nước em sẽ chết chắc).
Đến nay là năm thứ ba chúng mình chia tay, vì anh đã tìm được cô gái khác. Anh giờ là doanh nhân thành đạt, lên cả truyền hình dạy thiên hạ cách làm ăn. Phải thôi, với khả năng bình tĩnh và chi li mà em có dịp chứng kiến, anh không kiếm tiền giỏi mới lạ. Ngạc nhiên hơn nữa là em chẳng thấy tiếc mối tình tan vỡ của chúng ta.
Em là fan của bộ phim Titanic với ca khúc “My heart will go on” cháy lòng. Lần nào cũng vậy, khi thưởng thức bộ phim, em lại bụng bảo dạ: “Lần đó, nếu chẳng may phà đắm thật và hai ta chỉ có một mảnh gỗ để bám, liệu anh có như Jack nhường Rose sự sống không nhỉ?”. Thứ lỗi cho em, nếu suy nghĩ này là quá đáng, nhưng một người dùng sự tỉnh trí trong cơn thập tử nhất sinh chỉ để cứu chiếc thẻ ATM và cái USB thì chắc sẽ không dám làm vậy!