Nhắc tới Vũng Tài chắc có lẽ ai cũng nghĩ đến bờ biển mát mẻ, đến đó tắm biển cho thật thỏa thích. Thực ra ngoài biển, nếu chịu khó khám phá Vũng Tàu thì chắc chắn bạn sẽ tìm ra rất nhiều địa điểm dừng chân lý thú, đáng để mình cất công 120km từ Sài Gòn chạy ra.
Khoảng 4h30 sáng là mình bắt đầu xuất phát từ Q.1, lúc này bình minh chưa ló dạng, mọi người đang yên giấc. Vì do trời còn quá tối, nên mình quyết định vẫn đi cung đường cũ theo Xa Lộ Hà Nội đến Ngã Tư Vũng Tàu rồi theo Quốc Lộ 51 ra thẳng Vũng Tàu, mặc dù đã dự định đi đường Cát Lái, nhưng thôi để lúc về chạy đường đó cho đủ bộ cung đường khác nhau. T
rước khi đi thì mình cũng đã có hỏi thăm kỹ về cái vụ sửa đường và lô cốt trên QL51, nhưng khi va chạm thực tế mới thấy nó tệ đến mức nào, cộng thêm trận mưa rào tối qua đọng nước lại làm cho đường càng thêm kinh dị, mất đi nét đẹp của QL51 khi xưa.
Do mình đi theo kiểu tàn tàn nên cũng dừng chân tại khu bò sữa Long Thành húp miếng nước. Long Thành là 1 huyện có tương lai rất phát triển về mọi mặt của tỉnh Đồng Nai. 7h, đến trước cái bảng thị xã Bà Rịa, nhớ tới bánh canh Long Hương nổi tiếng, nên quẹo vô thưởng thức 1 đặc sản mà nhiều người đã giới thiệu khi có dịp ghé ngang đây. Cọng bánh canh dai ngon, nhưng dường như nước dùng không được ngọt lắm. Làm thêm ly trà đá là đầy đủ calori để làm nốt đoạn đường ngắn ngủi còn lại. Đường đôi đi vào trung tâm Vũng Tàu lúc nào cũng ngập tràn hoa lá 2 bên đường, không khí trong lành
Sau khi đến nơi, đi vòng vòng tìm khách Sạn cuối cùng mình cũng lấy phòng tại khách sạn Trường Ân, 155 Phan Chu Trinh. Mức giá chấp nhận được 400 ngàn cho 1 phòng rộng nhất và sạch sẽ.
Điểm thăm đầu tiên là núi Chúa, một nơi khá là quen thuộc với tất cả mọi người. Đi dọc theo đường bờ biển hướng ra bãi trước đi lên 1 cái dốc cao thật cao là sẽ gặp cổng vào. Trên núi có 1 tượng Chúa dang tay. Lên được vài bậc thì thấy có bán nước uống, nên làm luôn 1 lon bò húc và mua thêm chai nước suối chuẩn bị chinh phục. Đường lên núi
Tượng Đức Chúa dang tay là một bức tượng Chúa Giê-su đứng trên đỉnh Núi Nhỏ của thành phố Vũng Tàu, được xây từ năm 1974. Bức tượng này cao 32 m, sải tay dài 18,3 m đứng trên độ cao 170 m nhìn ra biển, bên trong có cầu thang 133 bậc lên tận 2 tay của tượng. Đứng trên cánh tay của tượng có thể bao quát hết toàn cảnh thành phố biển Vũng Tàu.
Xong núi Chúa lúc này đã gần trưa, lấy xe chạy một mạch về khách sạn thay đồ ra tắm biển thôi, nóng quá rồi. (còn tiếp ) Đã đến VT thì không thể không kể đến món bánh khọt ở Vũng Tàu. Nghe nhiều người nói là bánh khọt Gốc Vú Sữa rất ngon. Nhưng lần trước ăn rồi thì thấy quán đó đa phần khách ở Sài Gòn còn nhiều hơn dân Vũng Tàu nữa. Hình như nó đã bị nhuốm ma2uy du lịch rùi. Nên quyết định tìm hiểu thì biết được trên đường Trần Đồng có quán bánh khọt Bà Hai cũng khá là nổi tiếng với dân Vũng Tàu. Sau một hồi vòng vòng tìm đường thì cũng tìm ra được. Nhìn trông có vẻ hấp dẫn.
Giá 60k/2 dĩa bánh khọt ( khá mắc so với dân ở vũng tàu , nhưng chất lượng còn hơn cả Gốc Vú sữa ) Ăn xong thấy còn sớm, nên chạy dọc bãi biển chơi thì thấy có 1 đường cáp treo giăng ngang đường mà hình như hôm qua không để ý lắm. Vốn tính nhiều chuyện nên tấp qua đường hỏi bảo vệ thì biết được đó là đường lên núi chỗ khu du lịch sinh thái Hồ Mây. Mua vé cáp treo 100ngàn/vé khứ hồi khám phá núi Vũng Tàu xem sao, vì trước giờ cũng chưa đi thử.
Tới cổng chào, phải mua thêm vé xe điện để lên được tới đỉnh, giá 20ngàn/người. Trên đường đi, hỏi anh lái xe tại sao tên Hồ Mây thì được ảnh giải thích là tại nơi này buổi sáng trên mặt hồ có gợn hơi sương mờ mờ, nhìn giống mây nên đặt tên Hồ Mây. Nhưng muốn thấy được mây trên mặt hồ thì phải thuê lều ngủ qua đêm để sáng sớm mới thấy được.
Không khí trên núi tương đối mát hơn chút, nên có 1 vườn lan thật to ở trung tâm, nhưng không hiểu sao nó lát gạch với màu sắc tương phản nhau, nhìn rối con mắt.
Không chỉ có phong cảnh thiên nhiên đẹp mà còn có xe trượt dốc nữa, tại không thấy ai chơi nên cũng không dám chơi.
Không ngờ trên đây còn có đà điểu.
( còn tiếp )