Kem thì ai cũng biết, mà ăn kem vào cái trời nóng ở Hà nội, nhất lại là tại Tràng Tiền thì thú vô cùng. 2h chiều, cái con bé tôi vào cửa hàng kem Tràng tiền dõng dạc lấy 1 que kem mút đậu xanh. Đang tận hưởng niềm sung sướng thì nhận thấy phía đối diện là cửa hàng sách Tràng tiền đang mở cửa. Hí hửng, tranh thủ xong que kem , thể nào mà chả chọn được cuốn nào đấy.
Bước vào nhà sách, chao ôi, mát ơi là mát. Cái cảm giác đê mê, sung sướng chấm dứt ngay lập tức khi một giọng nói phát ra từ chú bảo vệ : “Ăn kem, ra ngoài” . Theo mình hiểu có nghĩa là : “ con bé đang ăn kem kia, đi ra ngoài mau”. Mình sượng trân, bao nhiêu năm rồi mới bị đuổi thẳng cổ, đuổi vuốt mặt, đuổi như một thứ dịch bệnh ấy. Mà mình thì có tội gì đâu cơ chứ, mà que kem lại càng không có tội…
Hắn dựa vào cái gì mà đuổi mình chứ, đã thế mình cứ đứng ở sảnh mình ăn đấy. Nhưng đứng cũng không ổn, chú ấy lại tiếp phát nữa : “ ra ngoài”.
Có lẽ các chú ấy sợ, con bé này ăn vãi kem bẩn nhà sách như lau như li của các chú. Mạn phép các chú chứ, kem còn không có mà ăn, làm sao cái con bé này làm rớt bất kỳ giọt nào ra sàn chứ : ))
Có thể các chú nghĩ, ăn uống là hành động không thể chấp nhận được trong cái môi trường đầy tính học thuật ấy, nếu thế thì lại mạn phép các chú chứ, có thực mới vực được đạo. Không ăn, không uống có mà còn sức đi tìm mua sách của các chú chắc.
Ấy, khéo các chú ấy lại nghĩ, con bé này vào nó làm nhà sách của chú lôi thôi hẳn, bọn Tây nó nhìn lại khinh ra. Hị hị, ấy, mục đích của các chú là bán được hàng kia mà. Mà tớ vào là tớ mua thật. Ấy vậy mà vì mấy cái sĩ diện dở hơi của các chú, làm nhà sách của các chú giảm doanh thu mất vài nén bạc, thật là… Cũng chính vì những người như các chú, mà tớ đành phải lướt sang Đinh Lễ, mua sách không được thật cho lắm. Mà cũng vì các chú, mà que kem của tớ mất đi vài phần ngon. Lần sau , tớ có không ăn , không uống gì, cũng đừng hòng tớ bước vào cái cửa hàng của các chú nữa nhé
|