"Lên Đà lạt lần này nhất định phải đến Cung tơ chiều!"
Đó là "lời thề" của cả nhóm khi vừa đặt chân đến ĐL... Thế mà ba ngày ở Đàlat trôi qua thật nhanh, buổi tối cuối cùng tưởng rằng đã lỗi hẹn... khi cả nhóm lang thang cả nửa giờ đồng hồ gần ga xe lửa bắt taxi...
Đến được CTC cũng khoảng 8h tối... Đường lên dinh ngoằn ngoèo những dốc và khá vắng vẻ... Hỏi bác tài về quán, chỉ được những câu trả lời chung chung rằng "quán khá đặc biệt,chủ quán hát hay, tính cách kỳ lạ cổ quái nên du khách rất thích đến... " vậy chú đã thử vô lần nào chưa? bác tài lắc đầu cười, "tụi tui thì tiền đâu mà vô đó, một ly cafe mắc gấp năm gấp mười lần ở ngoài..." Gì chứ những tin đồn ấy mình đã nghe lâu rồi... Nhưng cũng như đa số du khách, tính hiếu kỳ là yếu tố quan trọng nhất lôi kéo cả bọn đến đây...vì vậy cho dù có phải trả giá đắt hơn một chút cho điều đó thì cũng chấp nhận!
Nhìn căn nhà im ắng giữa rừng rông và cái bảng hiệu vàng vọt mờ ảo trên sườn đồi, cả nhóm ái ngại "không biết hôm nay quán có chơi nhạc không ta? Không biết trong đó có người không ta..." Nhìn đường phố vắng vẻ và với "kinh nghiệm" đón taxi vừa trải qua, hơn nửa nhóm biểu quyết "quay về"!
Trời ạ... đã lên đến đây rồi còn quay về, có sợ cũng ráng vô dòm xem thế nào chứ! Thế là mình và một bạn nữa quyết tâm vô thử, dặn dò mọi người ở lại canh xe,nếu hơn 15p không thấy đứa nào ra thì lo chạy trước đi hoặc gọi 113 ! (một chút bông đùa lấy khí thế xông lên, cứ như đi bắt...ma vậy!)
Hai chị em bước thấp bước cao men theo con đường mòn dẫn lên đồi... Trời lạnh,gió thổi từng cơn buốt tận chân răng và âm thanh réo rít như trong cảnh "đồi gió hú"... Cánh cửa nhỏ khép hờ sau hàng rào dây leo chằng chịt... Bên trong vườn mờ tối,có một chiếc xích đu khẽ đong đưa trong gió và một bộ bàn ghế bằng đá giữa khu vườn. Ngôi nhà gỗ nằm sâu bên trong một chút, có ánh đèn... Thở phào, mình mạnh dạn bước vào trong, thì ra quán đã đầy khách, nhưng không nghe tiếng nhạc, chỉ có tiếng nói chuyện rầm rì...Mình hỏi một cậu bé có vẻ là phục vụ về chỗ ngồi cho nhóm 9 người thì cậu bảo trong nhà hết chỗ, chỉ có ngoài hiên nhà thôi! Mẹ ơi, trời lạnh thế này...ngồi ngoài hiên chắc chết cóng mất... Nước uống thì chỉ có vang Đà lạt, trà đào và một loại nước gì đó, 60.000 cho một phần nứớc hoặc 1 người.Nghĩa là nếu ko uống được những thứ nước đó thì cũng vẫn phải trả 60 nghìn. Thế mà không hiểu sao vẫn lấy ĐT gọi các bạn vào... Vừa lúc ấy cũng có vài nhóm khách nữa đến, thế là tranh nhau chỗ ngồi... Nhóm mình quyết định nhường và ra ngoài ... sân ngồi luôn cho mát! Khi quay ra, có một cô dáng vẻ là lạ, đứng tựa vào chiếc bàn đá giữa sân,tóc xõa,tay lập lòe đốm thuốc... Mình nhìn cô một thoáng rồi đánh bạo hỏi "Xin lổi...cô có phải là cô chủ quán không ạ?" Cô ấy nhìn lại mình một lúc lâu như "oánh giá đối tượng" rồi mói trả lời "Tôi 50 tuổi, em có thể gọi tôi là Chị!" Mặc dù...có hơi ngại bởi cách xưng hô hơi khập khiễng này, nhưng ngay sau đó nhóm mình cũng kịp trao đổi với cô một chút suy nghĩ về quán, cô chỉ cười và hút thuốc liên tục... sau đó cô bảo một bạn theo cô vào trong lấy đàn,để có thể vừa ngồi bên ngoài đàn hát phụ họa với cô... Lúc đó đã gần 9h, cô sai con ra đóng cửa và chậm rãi đi loanh quanh trong vườn, hết đứng dựa vào gốc thông hút thuốc lại đến ngồi bên xích đu, lúc đó có mấy nhóm khách nữa đến nhưng không vào được vì của đã khóa. 9h... mội bất xuất ngoại bất nhập! Chương trình ca nhạc bắt đầu!
Cô rải một hợp âm trên cây đàn và bắt đầu cất tiếng hát... Giọng hát khỏe và khàn! Mặc dù những đoạn ngân và xuống thấp có hơi giống Khánh Ly và Lê Uyên nhưng nói chung nghe vẫn rất đặc biệt, hai cây guitar của nhóm ngồi ôm hai cây đàn ngoài sân cũng đàn theo,nhưng lạ thay chẳng cây nào vô đúng tone mà cô đang hát... Cả hai ngồi so dây một hồi vẫn không ra, cô hát hết 1 bài, rồi hai..rồi ba mà hai anh chàng vẫn chưa theo kịp...thì ra mấy cây đàn của cô mỗi cây một tone khác nhau, cô tiết lộ kèm theo nụ cười rất ... ngây thơ khi cả hai đã vào ngồi quanh cô trên bục sân khấu ! Thế rồi những "Niệm khúc cuối, tình nhớ, tình xa...lại được cất lên... Khách yên lặng ngồi nghe như những tín đồ ngoan đạo! hát vài bài cô quay xuống yêu cầu mọi người cùng hát... Có một vài vị khách có giọng hát cũng khá hay, có cả một nhóm bè nghe nói khá nổi tiếng từ TP.HCM xuống cũng tham gia bài "mùa xuân đầu tiên" nhưng thiệt tình mình ko thấy hay gì hết! Có lẽ không khí ở đây chỉ hợp với những giọng hát trầm buồn, mang tính tự sự chứ ko chịu nổi kiểu hát kỹ thuật thanh nhạc cao chót vót!
Gần 10h khách bắt đầu ra về bớt, cả nhóm mới được vào trong...ai cũng run lập cập vì lạnh...nhưng cảm giác được ngồi quây quần bên nhau giữa không gian âm nhạc gần gũi ấm cúng làm mình quên hết những bất tiện lẫn thành kiến trước đó. Thật ra cho đến khi ngồi bên cô, nhìn cách cô hát mình mới thật sự bị thuyết phục... Cô hát tự nhiên, nhưng không hời hợt, khắc khoải da diết nhưng không ủy mị...và cái cách cô rũ tóc cười bẽn lẽn mỗi khi hát xong một bài hát làm mình có cảm giác cô dễ gần và thân thiện hơn những gì người ta đồn thổi... ! Đến giờ hẹn xe đón, cả nhóm phải từ biệt ra về...cô mời ở lại hát với cô bài hát chia tay "Cho lần cuối" của Lê Uyên Phương, cả khán phòng cùng hát theo, không khí sôi nổi và đầy chất "văn nghệ" với tiếng đệm guitar bập bùng, tiếng vỗ tay theo nhịp...
"Ngày mai ta không còn thấy nhau"... nhưng nếu có dịp trở lại Đàlat, chắc chắn sẽ lại đến thăm CTC, thăm người phụ nữ kỳ lạ đã từng một thời là ca sĩ, là người tình bí mật của nhạc sỹ TCS...