Đã định không đánh thức cái bao tử thèm ăn vặt, mà ngẫm nghĩ mà không thôi nhớ, nên lại ngồi dậy viết cho chỗ ăn hàng nổi tiếng này.
Quán này hồi trước nằm ngay đầu hẻm, ai đến cứ trật tự để xe và ngồi bó gối ở những cái ghế thấp. Cứ nghĩ như vậy sẽ ngăn cản mọi người đến ăn chăng? Lầm to, học sinh, người đi làm, quần áo thướt tha hay giản dị, đều có thể ngồi xuống.
Ngày xưa mới mở, có nghe cô chủ quán kể về việc làm bánh đúc. Phải ngâm gạo tẻ ngon, ngâm cho đến khi gạo tan thì mới hòa với nước vôi. Bột hòa xong thì quấy trong nồi tráng mỡ, quấy liên tục để bột không đóng cục, không cháy. Bột đặc lại và vừa đục là bánh chín. Nếu ai đến và để ý, sẽ thấy cô chủ vẫn phải luôn quấy bột khi đang bán cho bạn, có thế bánh mới nóng, và mềm mại.
Bánh đúc nóng được khéo léo múc vào chén, thêm vào nhân là thịt băm xào với nấm mèo, hành tây và hành phi. Cầm một chén bánh đúc nóng, thêm vào nước mắm và ớt xay nữa, vậy là đã đủ thấy vị giác cồn cào. Làm bạn đủ no cho những chiều mưa lê thê hay những xế trưa nóng bức, không quá no bụng mà vẫn đủ cho cái bao tử tham lam và cái miệng ăn vặt. Bánh mềm, nhân thơm và nước mắm ngon, và tất cả hòa quyện thật nhuần nhuyễn, đến nỗi khó mà phân biệt được rõ ràng vị ngon đến từ đâu...
Quán sau này dời vào nhà, có thêm món nước mía và ốc leng xào dừa. Ah, có thêm bánh mang về, mỗi chén được để vào hộp nhựa kèm theo nước mắm mang về. Một món quà vặt mà văn phòng cũ của tôi cũng rất yêu thích.
Nhưng bây giờ "ăn một bữa cỗ lội ba quãng đồng cũng đành", vì ngon.