Onore - bánh ngon nhưng nuốt không trôi….
Thứ bảy ngày 23/04/2011
Kết thúc buổi học sáng, tôi rủ mẹ đi ăn pizza ở Onore chi nhánh CMT8. Đây là một địa điểm tôi rất thích nên trước đây đã viết một bài cảm nhận khá dài trên thodia.vn. Cũng lâu lắm rồi hai mẹ con mới có dịp quay lại, tâm trạng của tôi thật sự rất háo hức.
Thế nhưng khi bước vào quán, ngoài những lỗi như chuyện máy lạnh yếu đến mức chảy cả mồ hôi hay có cả hệ thống đèn mà không mở, chỉ có một cái đèn vàng nằm ở giữa hai trần hắt sáng xuống nên nhìn khá tối và âm u; tất cả chỉ là chuyện nhỏ so với thái độ phục vụ bất cần khách của nhân viên.
Đầu tiên là về phía nhân viên giữ xe. Trước đây khi đến quán, nhân viên rất nhiệt tình dắt xe cho khách. Bây giờ thì khách vào quán ngồi, gọi món xong, nhìn thấy bảo vệ vẫn ngồi thảnh thơi ở bàn kế bên mà không màng đến nhiệm vụ của mình. Đến khi mẹ tôi hỏi xe ai trông thì anh này mới đủng đỉnh đứng lên đi ra ngoài. Khoảng 30 phút sau, lại thấy anh mở cửa vào trong, làm gì trong đó rất lâu rồi mới tiếp tục ra trông xe. Chắc ai cũng hiểu cảm giác ăn uống mà cứ chút chút phải bất an nhìn ra ngoài khổ sở như thế nào rồi phải ko? Chưa kể ở đây chỗ bàn ăn nằm khuất sâu ở trong, quầy bánh khá cao chắn ngang ở ngoài. Trong lúc anh đi vào trong, ở ngoài xe bị mất cắp thì ai sẽ chịu trách nhiệm (ở Onore không đưa phiếu giữ xe cho khách nên rất khó để kiểm soát). Mất xe rồi, giả sử bảo vệ nói là khách đi bộ đến, không đi xe thì ai làm chứng bây giờ?
Về phía nhân viên phục vụ thì còn nhiều chuyện đáng để phàn nàn hơn. Từ lúc đưa thực đơn cho khách chọn đến lúc đưa bánh ra, chị phục vụ có thái độ rất nặng nề, khó chịu. Ngoài ra, chị ấy còn vừa đứng chế biến thức ăn vừa gãi ngứa nhiều lần hay đùa giỡn, đánh nhân viên khác; vừa làm thức ăn mà chốc chốc lại lấy một cái giẻ nhìn khá cũ và dơ lau khắp mặt bếp (do bếp đặt ở phía trước nên thực khách có thể quan sát được rõ và đầy đủ). Kinh khủng hơn cả là khi đang ăn mà chị này lại cầm chổi quét dọn, làm một đống bụi tung lên trước mặt tôi. Tôi và mẹ lên tiếng, nói là “Chị ơi, đang ăn, chị đừng quét” thì nhân viên hất mặt lên nhìn rồi làm như vẻ không nghe gì, lại cúi xuống quét tiếp. Tôi bực quá, nói lớn “Chị, em nói chị có nghe không vậy” thì chị này đập chổi xuống và hét lại “Đang hốt vô thấy không” rồi đủng đỉnh đóng cửa bước ra ngoài. Chưa dừng lại ở đó, khi thấy một nhân viên khác (Tạm gọi là chị B) đi từ sau ra, chị này ngoắc tay “Ê, qua đây nói cái này cho nghe nè”. Chẳng biết hai người nói với nhau chuyện gì mà chỉ một lát sau, chị B cố tình cầm chổi ra đứng ngay kế bên tôi quét dọn một lần nữa, hất chổi liên tục như thách thức. Đến mức này, chịu hết nổi, tôi hỏi tên cả hai người (một người tên là Hà, một người tên là Hồng) để gọi đến số điện thoại ghi ở cửa hàng phản ánh nhưng không ai nghe máy nên tôi đành phải ghi lại những cảm nhận của mình ra đây, hy vọng có thể chia sẻ được với mọi người.
Tôi thật sự rất thất vọng. Giá mà Onore đừng chỉ chú trọng đến “thợ giỏi, bánh ngon” mà quên mất những nguyên tắc cơ bản khi phục vụ khách hàng thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như thế này. Những ấn tượng tốt đẹp trước đây về Onore bây giờ đã biến mất hết rồi!