Một lưng chừng chiều với lưng chừng nắng…
Sau những lưng chừng tình bạn – tình yêu…
Lần đầu ở Đất, ngồi cạnh nhau và khắc khoải bước qua những lưng chừng
Những cái nắm tay run rẩy,
Những cái hôn hờ,
Ánh nhìn sâu tìm thấy những điều chôn dấu...
Lần đầu ở Đất, còn ngượng ngùng cho những tiếng Anh - Em
Lần đầu ở Đất, từ nơi em, 2 tiếng ấy cất lên ở trong lòng , anh phải nghe bằng mắt và trái tim. Và anh đã nghe được anh nhỉ !
Chiều thứ 7, đông người, bạn bè và tình nhân. Có lẽ phía trên lầu cũng kín chật. Nhưng tất cả bỗng hóa lặng yên, không gian lặng yên bởi chỗ ngồi đang dậy sóng. Chiếc bàn gỗ nhỏ nhắn, vẫn còn rộng cho 2 tâm hồn muốn gần gụi. Dưới ánh đèn vàng, vài bông Cát Tường tương phản với bức tường xỉn màu nẻ nứt, hoa dưới đèn vì thế đẹp hơn. Em thích những bông hoa mỏng manh ấy - Cát Tường – khi ấy là loài hoa chưa biết tên. Ly cam sữa chua nhiều hơn ngọt, gọi thêm sữa đổ vào mà vẫn thiếu, anh đùa rằng sẽ mang theo sữa cho những lần sau. Anh cười – khi ấy và tới bây giờ nữa, nụ cười hiền đẹp, mong rằng còn cả cho mai sau !
Ngồi bên nhau đủ lâu cho 2 lần châm thêm trà đá, là người phục vụ nam, ân cần. Nhưng chóng vánh cho những dấu yêu muốn ào ập…Lần đầu ở Đất, có những khắc khoải và cả những khát khao, hứng vào hồn những vị ngọt, khỏa vào lòng những ấm áp và bắt đầu cho những trái ngang…
Vẫn chọn Đất cho những buổi hẹn hò tranh thủ, vẫn là những yêu thương dịu dàng đầy khắc khoải, những khao khát nén đè chờ trông ngày ào ập...Nếu có ghế sofa, có lẽ đã chọn Đất cho những cuộc hẹn dài...
Cũng lâu rồi, anh còn ngồi ở Đất, buồn vui với những dòng tin yahoo - chầu cafe của 2 người đang yêu nhau...