Thấy lời bình về Era lên trang chủ, đọc và đọc hết các lời bình về Era. Thấy nơi này gắn kết với tình yêu của bao nhiêu người. Chợt kỷ niệm tràn về, đong đầy đến mức tự mình bước qua nguyên tắc của mình - sử dụng "giờ của gia đình" để làm việc khác.
Lần đầu tiên anh dẫn vào Era là một buổi chiều chập choạng tối cách nay gần 7 năm, vẫn gọi cafe đá như thói quen, nhưng gần như không cảm nhận được hương vị vì tim đang đập loạn nhịp với tình yêu vừa mới chớm. Chỉ còn lại cảm giác vô cùng thích cái bàn nhỏ ngay vách kính với ngọn nến trắng đang lung linh. Cũng không đủ bình tĩnh quan sát xung quanh vì mãi trôi theo cảm xúc của bản thân, chỉ biết rằng quán nhỏ.
Thích cái bàn ngay vách kính, yêu những ngọn nến khi lung linh lúc thì loe lét, mê sự tỉnh lặng đến tuyệt đối. Quán nhỏ, bàn kê san sát, nhưng khách đến quán tôn trọng người khác, tôn trọng bản thân nên chỉ thầm thì, chỉ còn lại tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng.
Tình yêu hai đứa nhiều ngang trái, xa anh, bỏ lại Sài Gòn sau 10 năm gắn bó. Xa cách 2 năm. Để suốt thời gian xa nhau, khi dằn vặt, khổ đau, anh đến Era trong nỗi tuyệt vọng, nước mắt dâng đầy để rồi nuốt ngược vào trong vì tự trọng của một người đàn ông không thể để nước mắt chảy xuôi. Ngồi vài tiếng, hút hết gói thuốc, uống ly cafe đắng không đường rồi ra về trong sự bế tắc nhưng vẫn nhủ lòng sẽ cố gắng có nhau.
Hai năm xa anh, cứ mỗi hai tháng lại lên Sài Gòn một lần, lại tìm đến Era những khi chơi vơi, gọi ly cafe đắng để nghe đời đắng, tình yêu đắng. Thấy mình lạc lõng, chông chênh. Giận anh, trách mình ghê gớm.
Rồi cũng hết khổ đau, rồi bình yên cũng đến với hai đứa, anh và em cùng nhau đến Era như tìm về ngôi nhà yên tĩnh, lắng nghe tình yêu cất tiếng ca, lắng nghe lòng nhau, để cùng ngồi bên nhau mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Cưới nhau rồi mình không đến Era nữa, vì chổ ngồi yêu thích của tụi mình thường xuyên có người ngồi, dù là sáng trưa chiều tối. Era giờ đông khách hơn hay do nhiều người cũng cần sự tĩnh lặng để suy tư và nghiền ngẫm mà có lẽ chỉ Era là lựa chọn tối ưu nhất.
Đến và yêu Era không phải vì hương vị thức uống mà vì không gian và những nụ cười hiền nơi đây.
Đã hơn 3 năm rồi, từ khi mình cưới nhau, cũng chừng ấy thời gian không bước chân vào quán nhưng vẫn tin chắc không có sự thay đổi nào, từ những bộ bàn ghế nho nhỏ, những ngọn nến, cái kệ sách cũ mèm, và cả cái toilet bé xíu... Nhưng lòng vẫn yêu Era lắm, vẫn mỗi tuần một lần đi qua đây, để điểm danh, để biết rằng Era vẫn còn đó như tình yêu chúng mình còn đó, như anh và em còn đó ... bên nhau.