Ngày 15.5.08
Cảm giác có gì thất vọng khi trởi lại quán. mọi thứ củ đi cả nghĩa đen và bóng. Không còn gi để nhìn, để nghe,..chỉ cái không gian thênh không cảm giác lạc lõng...cuộc sống hiện đại làm trôi đi tất cả, thấy xa lạ với chính mình..!
Mọi lần vẫn hay đi ngang qua khi cafe ở Chuồng Bò về, cứ phải ngoáy đầu nhìn vì thích cái bảng hiệu quán, ấn tượng và làm tò mò...Nơi này và Chuồng Bò cách nhau vài phút đi bộ, nhưng là 2 thế giới tách rời, cuộc sống vốn vẫn tồn tại nhiều mặt đối lập, và như thế có lẽ gió sẽ không thổi mãi một chiều.
Sáng nắng,.Ghé Le Noir trong cái thời khắc vội vã, "chỉ khoảng 30p thôi nhe, lát nửa lại có job rồi"..nó thừ mặt nhìn, thừ mặt nghẫm nghỉ...
Cô phục vụ quán khá xinh trong bộ váy màu hồng, ân cần và chu đáo, gọi 1 ly cafe đen vì muốn thấm mùi, của nắng, của sự im lặng, của cái vội vã không đáng có. Ít nhiều nó vẫn có đủ thời gian ngắm ngía mọi thứ khi không có tâm trạng nói cười. Không gian không quá rộng vì vậy nó có thể thâu tóm được mọi thứ, những bộ sofa nhẹ màu sang trọng, trần với những khối mạnh khá hấp dẫn, 1 mãng tường kiếng cách ngăn không gian trong và ngoài, phía trước có 1 hàng tre, vài lá tre xanh áp mặt kiếng làm bạn muốn với tay chạm vào, nhưng lại giật mình khi biết nó ở phía đằng xa,...
Một vài tạp chí để ở góc nếu bạn muốn thư thái, hay 1 màng hình đũ rộng để bạn thưởng thức 1 bộ phim hay, có wifi miễn phí để bạn làm việc online, không quá ồn ào, không quá im ắng, thi thoảng giọng Tuấn Ngọc nhè nhẹ những bài tình...
Cafe lặng, nó vội ra về khi thời gian 30p đã hết, vội vã và sô bồ,...lẫn vào đám bụi đường xa tít.