Người đi.. ừ, người đi thật rồi
Lòng ơi, bâng khuâng tự tìm về câu hỏi -
"Phải chăng ta đã yêu người.."
Ta mở lòng cho nhung nhớ bay đi
Tình yêu ư? Đời nào chẳng có,
Ta biết yêu ư? Đừng cợt đùa nhau nữa
..những cuộc đời ngắn ngủi_gió đu đưa.
Ta để nụ cười tan vào cơn mưa
Ta để vấn vương theo đêm về giá lạnh
Ta để mặc duyên này treo lơ lửng
Ta để người mãi mãi... chẳng thấy ta
Gió mưa nhiều trên lối nhỏ ta qua
Hãy để cho phố kia bình yên vĩnh viễn,
Kỷ niệm ngày sau - ta có lần nhớ đến
Là nụ cười của ai đó.. chưa quen.
... ở ngoài kia, sao có kẻ lặng thinh..?!
[**]
Dù là năm, là tháng, là ngày
Là những đêm mưa lạnh lùng kéo đến
Hay những sớm mai giật mình tỉnh giấc
Rõ ràng anh biết - em vẫn còn đâu đó.. ở ngoài kia...
Thế nên hãy đành rằng ta vô ý đã quên,
Cả anh, cả em - cả những gì sẽ đến
Hãy cho vào ảo ảnh của vô duyên
Ta sống cho cả những người chưa kịp sống
Tình yêu thương chưa riêng lẻ bao giờ
Ta sống cho cả nỗi đau chưa kịp đến,
Đã được ấp ôm, nuôi nấng riêng mình
Và.. anh sống cho riêng điều em muốn -
"Làm người lạ nha anh."
....