Trời bây giờ tháng mấy rồi em?
Sao anh nghe rát lòng quá đỗi
Ta đã hẹn không cùng về nữa
Mà tháng năm cứ đuổi bắt trốn tìm
Giữa dòng đời tấp nập bước chân nghiêng
Khéo va vấp để nghe lòng bỗng chật
Trái tim khô anh gửi vào cửa Phật
Cớ sao lòng vẫn quay quắt ngóng trông
Anh cười buồn nhìn lá đổ bên sân
Lại một thu bước độc hành anh cất
Nỗi buồn vui cũng đành thôi rất thật
Biết vô thường sao mãi cứ bâng khuâng
Mạnh mẽ lên nào - gió bụi chờ chân
Anh phải sống như lòng anh vẫn muốn
Trái tim non một ngày kia đủ lớn,
Bỗng ngậm ngùi khẽ gọi "thế nhân".
[*] Một ngày có lẽ dài. Gã đã hứa với lòng chưa? Hứa chưa gã kia! Sống đi - và sống như gió giùm cái. Phiền phức đủ rồi.
Cái nhìn đó, cái gần gụi đó - ảo ảnh cả. Khoảng trời ngày xưa - qua rồi, vẫn thấy cỏ úa, trời nghiêng nghiêng. Bây giờ chưa đủ cười buồn sao.
Hai thái cực, hai kẻ trong một con người. Chúng đấu đá nhau - vật vã nhau đến tội. Một kẻ luôn bình lặng, trong veo. Một kẻ luôn lặn sâu vào đáy bể của riêng mình.
Đừng lướt qua vườn lá. Đừng chạm vào hồ thu. Đừng ru lòng đêm bằng lạnh giá. Gió ơi - chỉ là cơn gió thôi - đơn bước, độc hành, đơn độc cuộc hành trình.
Nếu thật sự là em.. thì gió thật lòng xin lỗi!