02/10/2011
1305 lượt xem
Người đi.. ừ, người đi thật rồi
Lòng ơi, bâng khuâng tự tìm về câu hỏi -
"Phải chăng ta đã yêu người.."
Ta mở lòng cho nhung nhớ bay đi
Tình yêu ư? Đời nào chẳng có,
Ta biết yêu ư? Đừng cợt đùa nhau nữa
..những cuộc đời ngắn ngủi_gió đu đưa.
Ta để nụ cười tan vào cơn mưa
Ta để vấn vương theo đêm về giá lạnh
Ta để mặc duyên này treo lơ lửng
Ta để người mãi mãi... chẳng thấy ta
Gió mưa nhiều trên lối nhỏ ta qua
Hãy để cho phố kia bình yên vĩnh viễn,
Kỷ niệm ngày sau - ta có lần nhớ đến
Là nụ cười của ai đó.. chưa quen.
... ở ngoài kia, sao có kẻ lặng thinh..?!
[**]
Dù là năm, là tháng, là ngày
Là những đêm mưa lạnh lùng kéo đến
Hay những sớm mai giật mình tỉnh giấc
Rõ ràng anh biết - em vẫn còn đâu đó.. ở ngoài kia...
Thế nên hãy đành rằng ta vô ý đã quên,
Cả anh, cả em - cả những gì sẽ đến
Hãy cho vào ảo ảnh của vô duyên
Ta sống cho cả những người chưa kịp sống
Tình yêu thương chưa riêng lẻ bao giờ
Ta sống cho cả nỗi đau chưa kịp đến,
Đã được ấp ôm, nuôi nấng riêng mình
Và.. anh sống cho riêng điều em muốn -
"Làm người lạ nha anh."
....
|
15/09/2011
1229 lượt xem
Một mùa thu nữa sắp qua tay
Những lời nói nhẹ gió cuốn bay
Người lơ đễnh để duyên tình lơ lửng
Ta thả vào lòng câu nói nhỏ "..đời vui"
Phải chăng..?
Gặp từ bao giờ, thật lòng không nhớ nổi
Ta học bao lần mà chẳng rành chữ "dối"
Có những nụ cười, giản đơn từng câu nói
Qua miệng đời - lăn vội vào phai phôi..
Có những kiếp người cũng bé nhỏ thôi
Ta gặp ở nơi có miệng đời mua bán
Ân cần lửng lơ - chân thành tình, bạn
Vết thời gian xoáy cạn những quan tâm
Thiết nghĩ ân tình có bán với mua chăng
Chân thành ta - giá lẽ nào rẻ vậy..?
Chắc chỉ vì ta xây nền chưa đủ đấy,
Nên gió mới vào - mà đã vội lung lay
Có lẽ ở đời có thật - chuyện trả, vay
Và biết đâu gặp gỡ vì lẽ ấy
Thôi thì trót mang nên đã đành trả vậy
Duyên này khép mãi kể từ đây.
*Chợt nghĩ - "thế nào là một lời hứa"? Hãy bảo vệ lời hứa của mình bằng cách đừng bao giờ thốt ra nó để rồi treo lơ lơ lửng lửng. Cái tình ấy, cái chữ bạn ấy - xem ra cũng không có giá trị bao nhiêu.
Đời mà..!
|
11/09/2011
1150 lượt xem
Trời bây giờ tháng mấy rồi em?
Sao anh nghe rát lòng quá đỗi
Ta đã hẹn không cùng về nữa
Mà tháng năm cứ đuổi bắt trốn tìm
Giữa dòng đời tấp nập bước chân nghiêng
Khéo va vấp để nghe lòng bỗng chật
Trái tim khô anh gửi vào cửa Phật
Cớ sao lòng vẫn quay quắt ngóng trông
Anh cười buồn nhìn lá đổ bên sân
Lại một thu bước độc hành anh cất
Nỗi buồn vui cũng đành thôi rất thật
Biết vô thường sao mãi cứ bâng khuâng
Mạnh mẽ lên nào - gió bụi chờ chân
Anh phải sống như lòng anh vẫn muốn
Trái tim non một ngày kia đủ lớn,
Bỗng ngậm ngùi khẽ gọi "thế nhân".
[*] Một ngày có lẽ dài. Gã đã hứa với lòng chưa? Hứa chưa gã kia! Sống đi - và sống như gió giùm cái. Phiền phức đủ rồi.
Cái nhìn đó, cái gần gụi đó - ảo ảnh cả. Khoảng trời ngày xưa - qua rồi, vẫn thấy cỏ úa, trời nghiêng nghiêng. Bây giờ chưa đủ cười buồn sao.
Hai thái cực, hai kẻ trong một con người. Chúng đấu đá nhau - vật vã nhau đến tội. Một kẻ luôn bình lặng, trong veo. Một kẻ luôn lặn sâu vào đáy bể của riêng mình.
Đừng lướt qua vườn lá. Đừng chạm vào hồ thu. Đừng ru lòng đêm bằng lạnh giá. Gió ơi - chỉ là cơn gió thôi - đơn bước, độc hành, đơn độc cuộc hành trình.
Nếu thật sự là em.. thì gió thật lòng xin lỗi!
|
01/09/2011
1082 lượt xem
"Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em..?"
Anh lơ đễnh đi qua chiều mưa
Phố thẹn thùng giấu che nỗi nhớ
Giọt mềm rơi vụt trôi về quá khứ
Tình yêu xưa - nay tạm gọi "dư âm"
Mình chẳng còn cười cùng nhau
Góc quán xưa thi thoảng bước anh vào
Chiếc bàn nhỏ bỗng trở nên rộng rãi
Ghế mồ côi lặng lẽ kiếm tìm ai
Đã xa rồi những cái siết tay
Nụ cười héo - úa gầy cùng năm tháng
Dòng tin cũ đọc bao lần lòng vẫn đắng
Có phải vì anh đã thật lòng yêu..
Thế là xa nhau, xa giấc mộng đủ nhiều,
Anh lại tiễn một người đi qua phố -
Thật lạ..
Phố chỉ có một mình anh đứng đó,
Mà "vô tình" em chẳng thấy anh đâu
Cuộc đời ơi, sao cứ phải gặp nhau
Rồi lặng lẽ cúi chào trong khắc khoải
Thân lữ khách - anh độc hành bước mãi
Yêu thương đành như gió thoảng mây bay.
|
29/08/2011
1057 lượt xem
...
- "Lâu rồi không được đọc thơ em, thấy nhớ quá."
- " Kỳ K ỳ mất tích ở đâu, tớ cứ tưởng cậu lấy chồng rồi qui ẩn luôn chứ"
- ...
Mưa lại về qua phố. Gã hoà vào dòng "đom đóm" nối đuôi nhau về tổ ấm. Từ bao giờ không nhớ nữa, gã thích cảm giác lang thang một mình. Thích nhìn đường khi chưa lên đèn. Thích lướt qua những con phố dài quen thuộc. Chiều nay, phố dường như giận dỗi làm gã cảm thấy lành lạnh..
Vẫn miên miên những câu nói trong ngày. Gã thấy mình có lỗi.. Ai biết gã là người thế nào đâu, thế mà gã lại.. Gã quên mất, quên rằng nơi này, gã vẫn lạ hoắc! Đôi khi, vì quá tin vào trực giác mà người ta trở nên hoài nghi. Huống hồ đứng trước một kẻ như gã - không đặt dấu chấm hỏi mới lạ.
Rong rủi. Gã thấy nhớ nhà. Nhớ nụ cười hiền lành của mẹ. Nhớ những ngày xưa - ngày gã còn ra đồng thổi sáo, vẽ tranh (những bức tranh trẻ nhỏ). Nơi đó, gã mãi mãi vẫn là đứa trẻ.
Sống ở Sài thành này gần 8 năm, gã cũng thổi sáo, cũng vẽ vời linh tinh - nhưng cảm giác khác lắm. Gã thấy mình nợ nơi đó một lời hứa. Phải chăng là lời hứa với người anh đã mãi đi xa..
"Hai năm nữa.. con về..."
Gã không biết nữa. Trước đó, gã chỉ biết có mỗi việc là phải học. Rồi sau khi ra trường, gã lại học - và đến giờ, gã vẫn học. Học và học cả đời mà. Bạn bè cứ bảo "học gì mà học hoài, riết không lớn nổi". Gã chỉ cười cười "giờ còn trẻ, phải lo học chứ, chừng nữa già bận chơi rồi, lấy đâu thời gian mà học".
"Đến một lúc nào đó... người ta sẽ nghĩ về cuộc đời và thân phận"
Gã biết điều gì đó về cuộc đời mình. Nó rõ ràng lắm. Nhưng gã không nghĩ về nó. Phải sống thật trọn vẹn cho ngày hôm nay đã.
Ngay lúc này, gã thèm bạn. Gã thấy nhớ một ai đó quá - không phải những người bạn gã thường sẻ chia, không phải những sự quan tâm thường nhật, không phải những cái duyên rất lạ đã qua. Gã thấy nhớ cậu ấy, người có lẽ gã không thể gặp ở đời này, người cũng đang nhớ đến gã ở một nơi nào đó rất xa quả đất này.
Trong cái biển đời nhỏ xíu chật chội, người ta cần yêu thương như đứa trẻ khát khao dòng sữa - nhưng người ta cũng khắt khe trong từng cung bậc yêu thương. Gã mở toan cánh cổng đời mình ra, nơi đó chỉ mình gã ngồi lặng lẽ trong niềm tin đủ ấm cho tất cả những ai cần gã. Gã vui vì một hạt cát như gã vẫn còn có ích - niềm vui đủ để gã bước qua những cơn bão trong kiếp người ngắn ngủi. Riêng cậu ấy, gặp được nhau hay không - nhận ra nhau hay không - đã không còn quan trọng nữa rồi. Vốn dĩ ai cũng vẫn cô đơn và một mình đấy thôi. Gã không sống để đi tìm tình yêu - gã chỉ có tình bạn đủ ấm cho những ai thật sự cần. Thế thôi.
"Cứ tin và cứ nuôi dưỡng một cái gì đó cho riêng mình - vì điều đó không làm hại ai mà." - một ai đó từng khuyên gã.
Ừ thì sẽ nuôi dưỡng một nụ cười - nếu không quá muộn, gã sẽ thật sự gặp cậu ấy và .. sẽ nhận ra nhau.
...
Đêm về thật khẽ. Mong một giấc thật tròn cho "Maru" - sau một ngày thật chẳng ra sao bởi gã. Rồi một ngày kia, khi gã được tan ra như chính cảm giác của một người vẫn hình dung về gã - ngày đó sẽ thật nhẹ nhàng và ấm áp cho mọi người.
Đêm bình yên nhé. Cho ta gửi vào ta chút buồn, chút cô đơn, chút lẻ loi - một chút xíu thôi, để ngày mai thức giấc, ta trả lại cho mẹ một đứa trẻ con, trả cho bạn bè một nụ cười gần gụi, trả cho cuộc đời một niềm vui mới..
* Rồi ta sẽ gặp nhau...
|
24/08/2011
981 lượt xem
Thả xuống lòng đêm tiếng thở dài lặng lẽ
Trời lại chuyển mùa, mưa giăng sầu lối nhỏ
Bước ta về hanh hao tan vào gió,
Nghe thì thầm đâu đó nỗi cô đơn...
Những cơn mưa cuối mùa bất chợt
Mang chút tình mỏng mảnh gửi tha hương
Người - ta gặp nhau, ánh mắt thật buồn
Có lẽ nào áo lạnh lại phai sương..?!
...
Ta thả duyên này vào đâu đây hỡi ta
Phố dài ơi, đa đoan hoài vay mượn
Vỡ nát giấc thương, úa tàn kỉ niệm
Sao cứ đeo mang ảo ảnh một ánh nhìn
Như thể đã ở trong nhau từ lâu lắm
Người quay đi, người lặng thầm "..yên nhé"
Chưa kịp chào mà lòng đã gọi "quên ơi.."
Vẫn thấy dáng ai ngồi, lòng vẫn hoài chật chội
Gặp gỡ bao giờ - sao như đã quen lâu..
Thả vào phố tiếng lòng ta, lòng người.. lần cuối
Vì chưa quen nên đành phải xa rời.
* Sẽ còn là giấc mơ tan cho những nụ buồn tìm vào bôi xoá. Người còn quá trẻ để buồn vui và vướng bận trước một người - một người như ta. Khép lại phút giây này, khép lại những nốt trầm lặng lẽ. Mong bình yên cho ai đó.. chưa quen.
SKy.
|