Vào nhà ai thấy có trồng cây xoài, cây cóc, cây sung, nhưng không cây nào còn cái lá non, biết nhà này khoái ăn bánh tráng Trảng Bàng phơi sương. Ngoài mấy đọt lá kể trên, trong cái mâm um tùm như Amazon còn có cả những loại rau rừng mà chắc chỉ có thầy thuốc Nam mới biết tên. Kẹp bó lá rừng này cùng vớ mỡ heo và uống Vodka Hà Nội đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ cảm thấy cái sự ăn này sao mà tốt cho sức khoẻ lắm.
Chỗ này đông khách nhưng phục vụ rất được. Cái mái che đủ để mưa khỏi tạt, nhưng có đủ hơi nước để bạn ta xuýt xoa 1 chút. Nhìn qua bàn bên cạnh, thấy họ đang cuốn rau, thịt heo luộc, đồ chua, khế chua chuối chát...gọn gàng vào trong tấm bánh tráng trắng mỏng và ăn một cách ngon lành và hạnh phúc như mới ở tù ra, tôi cảm thấy kết chỗ này lắm.
Nước mắm có thêm tí ớt thì hay. Nếu gọi dĩa thịt bê, sẽ có mắm nêm. Đĩa đồ chua tươi mát, giòn rụm, không èo uột như ở vài chỗ khác. Bánh tráng phơi sương ở đâu không biết, nhưng chắc chỗ đó không ô nhiễm như Sàigòn, vì nó trắng như sữa, không dầy lắm, không mỏng lắm. Nói chung là ngon.
Lần thứ hai mình vào đây đi có hai người nhưng gặp trời mưa ăn ngon trớn, bèn gọi thêm nửa con cá lóc (40 ngàn) nướng. Ái chà, thịt ngọt như cá mới bắt từ Vàm Cỏ Đông lên. Bạn cũng nên thử "Báng Tráng Phơi Sương, nhưng với thịt bê luộc" - một trong những thí nghiệm khá thành công của Hợp Phố.
TB: gần bên có xe nước ép phục vụ chu đáo, nhưng nhớ bảo cô em làm mới nhé. Hôm nọ uống nước ép dứa nghe mùi lên men, cô em xin lỗi làm lại, nhưng nỗi đau và sốc của vị giác vẫn còn đấy.