Vào Chưa đặt tên cùng 1 người bạn thân,giữa tối mưa nặng hạt,lành lạnh,ươn ướt cái tiết trời vào thu.
Lối dẫn vào wán là 1 đoạn cầu nhỏ,2 bên là mặt nước ngập hoa vàng rực,rồi sang đến đoạn đường ngắn,wanh co,uốn lượn,thấp thoáng bông súng hay sen cũng chẳng rõ,mờ mờ,ảo ảo trong bóng tối,chỉ có thứ ánh sáng vàng vàng hắt ra từ những góc đèn rải rác.Nền gập ghềnh ko lát,đôi chỗ là những tấm gạch đỏ-loại gạch ngày xưa vẫn dùng để lát sân,toát ra cái lạnh và ẩm. 2 ko gian cho từng sự trải nghiệm dân dã : đối diện sân khấu,ghế cao-lịch sự,nhà sàn với bàn và đệm thấp - ấm cúng. Dù là khu nào đi nữa,vẫn là mây tre,nứa lát,gỗ,gạch đá,rặng trúc,cọ,trầu bà,nón lá...những thứ mộc mạc của làng wê VN
Chọn cho mình 1 góc sàn,sát tường,bàn mây tre nứa,đệm nâu êm,khá xa sân khấu,an tọa. Tường đơn sắc trắng,ko tô vẽ gì,vàng dìu dịu bởi cái đèn nhỏ xíu hắt sáng vào đĩa tranh trừu tượng to bự,trần nhà lủng lẳng nón lá,vài tấm mành trúc fía xa.
Phía bên kia,bàn ghế mây cao,đôi bài thơ thư fáp trên mành trúc,đèn vải Hội An,giậu fong lan,trầu bà,và những khối gạch đá thẫm xếp chồng lên nhau.
Đêm xuống,mưa ko ngớt,và tiếng nhạc nhè nhẹ bị át đi bởi vô số âm thanh hỗn tạp.Cho đến khi,tiếng nhạc cụ bắt đầu vang lên. Cả ko gian lặng đi trong tiếng nhạc,theo từng nhịp gảy,kéo,gõ...của người nghệ sĩ.Du dương,trầm ấm và sâu lắng,những gì sau đó chỉ còn là sự thả hồn vào tiếng nhạc,với Trịnh,với Beethoven...
Giữa những xô bồ gấp gáp nơi dòng người hối hả ngoài kia,tìm được 1 chốn tâm giao với những người biết thưởng thức âm nhạc thật là đáng wí.
Nước uống với cái tên khá lạ dành cho tình nhân : Đại dương xanh,phút yêu đầu,chờ là thế,vũ điệu hoang dã...nhưng hương vị ko đặc biệt mấy.Giá cả fải chăng (> =19k).Nhân viên tận tình.