Vào 1 sáng mùa xuân đẹp trời .Không khí còn se se lạnh . Khi tôi còn đang quấn mình trong chiếc chăn bông ấm áp thì nhox em đập đập vào chân tôi : "chị hai ơi , dậy đi ,8h00 sang rồi , chị ko nhớ là hôm nay chị có buổi hẹn với chị Nghi sao ? Tôi choàng tỉnh , chết thật , hôm nay mà mình ko tới là nho Nghi giận mình luôn - tôi thầm nghĩ .
Tôi vội vàng phóng lên chiếc xe đạp , vù thẳng tới công viên Lê văn Tám . Đến nơi thì chả thấy ma nào cả , tôi chờ dài cả cổ mà ko thấy con Nghi xuất đầu lộ diện . Tôi bèn đi dạo 1 vòng quanh công viên , coi như là đi tập thể dục buổi sáng luôn .Trên những cành cây cao , lũ chim họa mi , sơn ca hót véo von chào mừng một ngày mới bắt đầu . Các lối đi của công viên được lát gạch nên nhìn rất sạch . Thùng rác được đặt ở nhiều nơi với những hình thù kì quái như hình chim cánh cục nè...........
Sáng sớm , mọi người thường tới đây để chạy bộ hoặc chơi thể thao cho khỏe người . Những bông hoa hướng dương đang ngắm mình dưới ánh nắng mặt trời .Chị gió khẽ lướt qua làm rơi những cánh hoa giấy . Mọi vật trở nên bừng tỉnh sau trận mưa rào đêm qua . Bầu trời có vẻ trong hơn ..... Chạy mệt , tôi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó . Vô tình tôi thấy 1 cậu bé đang nhặt từng bông hoa gom lại 1 chỗ , tôi tiến lại gần với vẻ ngạc nhiên.Sau khi lân la làm quen , tôi bèn hỏi cậu bé về ý nghĩa của việc cậu làm . Cậu bé mím môi nhìn tôi 1 hồi rồi nói :" mẹ em đang bệnh rất nặng ở nhà , nhà em lại ko đủ tiền để chữa chạy cho mẹ , ba em đi đạp xích lô nuôi sống cả nhà ,anh hai em ngoài giờ học còn phải đi làm thêm để phụ ba lo cho mẹ , mẹ nói chắc là mẹ sẽ ko qua khỏi...em buồn lắm , nhưng em có nghe người ta thường nói rằng nếu gom đủ 1000 cánh hoa sứ thì sẽ có 1điều ước , em chỉ ước cho mẹ em khỏi bệnh thôi, em yêu mẹ em nhiều lắm ." Cậu bé nói xong rồi bỏ chạy cùng với những cánh hoa sứ trên tay, bỏ tôi ngồi lại với 1 tâm trạng bần thần khó tả . Tôi nhớ trước đây khi tôi còn nhỏ , mẹ đã rất yêu thương 2 chị em tôi , mẹ lo cho chúng tôi từng miếng ăn ,giấc ngủ , chợt tôi nhớ lại những lần tôi làm cho mẹ buồn lòng , tôi hối hận lắm .
Tôi chỉ thầm mong điều kì diệu sẽ xảy đến với cậu bé dễ thương và có 1 tấm lòng hiếu thảo . Vừa lúc đó , tiếng chuông điện thoại reo lên , cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi . Thì ra là con Nghi gọi , nó nói là hôm nay bệnh , nó ko đến được .Thế là tôi đi về nhà , lời nói của cậu bé vẫn còn vang vọng bên tai tôi . cho đấn bây giờ tôi tự hỏi , ko biết cái điều kì đệu mơ hồ kia có xảy đến với mẹ cậu bé ko?Còn riêng các bạn , các bạn nghĩ sao? Còn riêng tôi thì tôi , tôi tin chắc rằng nó sẽ xảy ra , vào một ngày kì diệu nào đó . Phép màu của lòng tin và hy vọng sẽ đến . Hãy cầu nguyện cho cậu bé kia các bạn nhé .Hãy biết quan tâm và chia sẻ nhiều hơn với mọi người . "hãy vào đời bằng trái tim yêu , tâm hồn con sẽ đẹp bao nhiêu khi con biết mở lòng tha thứ ,quan tâm , chia sẻ với người khác" - câu nói ngày xưa của mẹ tôi , cho đến bây giờ , tôi vẫn ko thể nào quên được câu nói ấy. Xin hãy cho mình 1 lời bình về câu chuyện này và một lời cầu nguyện cho cậu bé ấy nhé các bạn .
|