Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
Phong Linh
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Gia nhập: 27/5/2009

Tổng Lượt Xem:  78211

1054 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
1
0
0
0
0
Đánh giá
Tỉ lệ điểm đánh giá
5 sao -
 16
4 sao -
 23
3 sao -
 11
2 sao -
 7
1 sao -
 4
Danh mục địa điểm đánh giá

Địa phương: Phân loại:   
     
Cafe Vintage Hi-end 23/03/2011
149/2 Trần Huy Liệu, phường 8, Quận Phú Nhuận
Hồ Chí Minh
 
Tết, nhà nhà người đi chúc Tết, quán xá đóng cửa cả, thèm đi một quán cafê để cùng nhau chuyện trò, tình cờ biết dc Vintage Hi-End mở cửa suốt Tết, nên hai anh em xách xe đi cùng. Đọc lời bình của mọi người, thấy ai cũng khen quán đẹp nên 2 đứa tí tởn vác máy chụp hình theo để chụp cảnh cho vui :)

Đến nơi, tràn ngập là 1 nỗi thất vọng. Ở phía dưới trang trí quán bình thường, mò lên lầu để xem tình hình có khá khẩm hơn ko, ai dè còn tệ hơn nữa. Trên lầu, sát sát nhau là những dãy gối lười (kiểu như ở bên cafe Mây) dành cho các cặp tình nhân, ngăn cách giữa các bàn là những hàng rào giả gỗ, treo lên đấy là những dây leo giả. Thiệt tình mà nói thì cứ như là những quán trà sữa dành cho tuổi teen bây giờ hơn là nơi để hưởng thụ âm nhạc.

Dàn loa của quán công nhận hoành tráng thật. Nhưng có lẽ chỉ có tác dụng để trưng thôi :). Nhạc ở quán mở theo kiểu nhạc trẻ bây giờ. Thật thất vọng.
 
0 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Lẩu Băng Chuyền Kichi Kichi 11/12/2010
19 Phùng Khắc Khoan, Quận 1
Hồ Chí Minh
 
*Edit ngày 11/12/2010*

CẢNH BÁO: LẨU KICHI KICHI???

Hôm nay, tự nhiên mẹ có hứng thú đi ăn lẩu Kichi Kichi nên mẹ và tớ xách đít đi ăn Kichi Kichi. Tớ bẩu là thôi ăn Kichi ở Tú Xương cho nó gần, mẹ lại đòi ăn ở Vincom để mua bánh của Bread Talk. Cũng hơi bị mê Bread Talk nên đành lết cái thân lên tận Vincom.


Và trong buổi tối đáng lý hết sức vui vẻ của 2 mẹ con, tớ đã vô cùng bực và bực vì những chuyện sau đây:


1. Ai cũng biết rằng đi ăn lẩu băng chuyền thì điều quan trọng nhất là ngồi gần bếp (chỗ phát đồ ăn). Khi tớ vào thì chỗ ấy vẫn còn rất rất rất nhiều chỗ trống. Lẽ dĩ nhiên tớ yêu cầu được ngồi ở đó. Nhân viên của Kichi bằng một thái độ hết sức hách dịch đã bảo tớ rằng: Tất cả những chỗ đấy đều đã được người khác đặt chỗ hết rồi!!!. Và sau đó 2 mẹ con tớ bị nhét vào một góc kẹt. Chỗ ấy chính là nơi cuối băng chuyền. Đồ ăn chẳng hề đến tay được bị vì đều bị những người khác lấy hết trước rồi. Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là, những chỗ gần bếp ấy đều được xếp cho khách lẻ vào mà tớ nhìn là biết họ ko hề đặt chỗ trước và trên những vị trí ấy đến ko hề có bảng báo là đã đặt chỗ.



2. Một người ăn ở Kichi thì sẽ được tặng 1 đĩa thịt bò và 2 món tự chọn. Nhân viên ko hề tự động hỏi tớ là chọn những món tự chọn nào, phải đợi tớ yêu cầu và hối thúc thì họ mới đem ra. Và lúc nào cũng với một thái độ hết sức khó chịu, và quát nạt tớ.



3. Đang ăn, thì chợt mình phát hiện ra có một con GIÁN đang bò lổm ngổm trước mặt mình. Dĩ nhiên tớ hét lên bị vì vốn dĩ tớ cực cực sợ gián. Tớ vội vàng bảo anh quản lý (tớ đoán anh ấy là quản lý bị vì anh ấy mặc đồ tây, khác với đồng phục của nhân viên). Lúc này đây, con gián đang bò lên lọ tăm, bằng một động tác hết sức nhanh nhẹn, anh ấy lấy lọ tăm để lên chỗ để CHÉN BÁT rồi quay lưng đi mất hút mà không hề có một động tác xử lý con gián hay một lời xin lỗi tớ.


Chẳng biết con gián sẽ đi về đâu? Tiếp tục sự nghiệp bò lổm ngổm trên các chén bát hay là mon men đến nồi lẩu của một vị khách nào đó nữa.


4. Tính tiền đi về mặc dù chẳng ăn được bao nhiêu, sau một cơ số thời gian chờ đợi mòn mỏi thì cũng được tính tiền và bị tính nhầm thêm 4 ly lipton + 4 chén canh gì gì ấy mà tớ và mẹ đều ko kêu. Ờ, và lại 1 lần nữa ko hề có lời xin lỗi.



5. Lúc trước khi ăn, nhân viên Kichi có đưa cho tớ 2 phiếu cào trúng thưởng (ko có lời giải thích hay trình bày gì về cách thức, tớ thông cảm cho cái này vì quán quá đông). Tớ cào thì chẳng trúng cái gì cả, và trên phiếu cào ghi dòng chữ là : Chúc bạn may mắn trong giải đặc biệt. Lúc mình cào thì có 1 nhân viên đứng bên cạnh nhìn. Xong rồi bạn ấy lấy phiếu cào của mình tách ra 2 phần. 1 phần bỏ vào cái chỗ để phiếu giữ chỗ, còn phần còn lại thì bảo mình giữ. Theo mình nghĩ thì giải đặc biệt đây là bốc thăm thì hiển nhiên mình sẽ dc giữ lại một phần của phiếu cào. Nhưng không hiểu sao đến lúc tính tiền thì nhân viên lại yêu cầu mình đưa lại cái phần phiếu cào mà mình giữ. Mình thắc mắc thì bạn nhân viên ấy đã quay lưng bước đi không một lời hẹn với mình.


Thiết nghĩ nếu thật sự mình trúng thưởng (mặc dù cái % này nó bé tí) thì làm sao mà có gì chứng mình được đó là phiếu cào của mình khi chính Kichi thu lại phiếu? Nếu đây là luật lệ của Kichi thì hóa ra là làm gì có giải Đặc Biệt nào? Thế thì sao phải lừa dối khách hàng như vậy?




Tổng thiệt hại cho 2 ng` là 366k (bao gồm 2 phần ăn + 2 chai Aquafina + 2 cái khăn). Chẳng phải rẻ rúng gì. Lại phải rước thêm bực mình vào thân.


Đây chỉ là ý kiến riêng của tớ khi đến Kichi thôi và tớ cũng muốn cảnh báo mọi người một chút khi đến đây.



***********************************




Trưa trờ trưa trật, 2 đứa bơ vơ trên trường không biết ăn gì bị vì đã quá ngán với KFC, pizza. May thay, con bạn chợt nhớ ra là có 1 phiếu ăn miễn phí ở Kichi Kichi (cái loại phiếu mà ăn 5 lần được 1 phiếu ăn miễn phí íh) mà đúng ngày hôm đó hết hạn. Thế là 12h trưa, 2 đứa tung tăng bay nhảy đến Kichi Kichi ăn lẩu.

Cứ chắc mẩm là buổi trưa chắc chẳng ai ăn đâu nên 2 đứa tha hồ bốc bốc ai dè cũng đông phết. Mình chọn nước lẩu Nhật, con bạn chọn nước lẩu Thái. Chẹp chẹp, nước lẩu chưa được bưng ra là 2 đứa đã lo bốc bốc rồi.

Đầu tiên là lo bốc sushi để ăn lót dạ trước nè. Sushi thì chỉ toàn cơ với rau củ thôi, kiếm mòn mắt mới thấy được cái có tí chả cua với trứng cá =.=". Chán thế.

Nhìn tổng quan cả băng chuyền thì thấy

- Rau và nấm là nhiều nhất (2 đứa là con gái nên cũng chăm ăn rau lắm ạh)
- Ít thịt. Thỉnh thoảng có đĩa thịt chạy qua mà chẳng biết thịt gì nên cũng chẳng thèm bốc, trông có vẻ là sườn thì phải.
- Nhiều cá. Tùm lum loại cá hết mà 2 đứa không biết cá nào với cá nào cả. Chẹp, hình như có bốc được 1 đĩa cá hồi thì phải bị vì nhìn giống lắm mà ăn thì thấy kì kì =)) nên chẳng biết nữa.
- Chả lụa thì cũng nhiều lắm nè.
- Bò viên hay cá viên gì ấy thì thỉnh thoảng mới thấy =.=". Mà ăn cũng không ngon lắm.
- Đậu hũ: có nhiều loại đậu hũ. Có loại đậu hũ non giống như loại bình thường mình hay ăn lẩu nè. Rồi cũng có loại đậu hũ vàng vàng, tròn tròn ăn vào hơi có vị mặn giống kiểu như trứng hấp cũng Nhật vậy íh (không thích loại này cho lắm)
-Sò điệp: 2 đứa vớt được 2 đĩa sò điệp ạh :))

Ngoài ra, sẽ được tặng mỗi người 1 đĩa thịt heo và 1 đĩa thịt bò úc nữa. Tớ thì mới mổ mắt, con bạn thì không thích ăn thịt nên cuối cùng 2 đĩa bò úc không có đứa nào ăn cả =)). Bỏ phí =))

Nước thì nhìn chung là khoảng 15k

Nói chung là cảm thấy Kichi Kichi ăn cũng được. Cũng rẻ chán so với cái lẩu 1 người bên Chen nhưng mà tất nhiên không ngon và chất lương bằng rồi :))






 
3 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Angel Garden Coffee 04/12/2010
40 Võ Văn Tần, Quận 3
Hồ Chí Minh
 
Những ngày dành cho bạn bè và người thương...

Tôi yêu những buổi chiều mưa phùn cả lũ kéo nhau đi ăn bánh tráng, ngồi uống cà phê...

Tôi thích những lúc cả đám hí hoáy dòm ngó những người mẫu đến quán chụp ảnh

Tôi yêu cả những khoảnh khắc bu lại pose hình cho nhau rồi khen nhau đẹp :))

Tôi thích những khoảng thời gian vui vẻ này

Tôi chết mê chết mệt với những thức ăn và thức uống ở đây

Tôi buồn khi tôi muốn leo lên ngồi đánh đàn mà anh quản lý hông cho phép tui :(

Tôi hài lòng với những gì Angel Garden Coffee đem đến

Và tôi HẠNH PHÚC với cái coupon giảm giá 30% mà Angel Garden Coffee tặng cho tôi =]]
 
0 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe Princess and the pea 04/12/2010
63/18 - Pastuer, Quận 1
Hồ Chí Minh
 
Ừ, này thì Công Chúa và Hạt Đậu...
Này thì bộ váy xinh xẻo
Những ly nước đủ màu sắc
Những góc khuất của đôi ta
Những vụn bánh rơi vãi

....Làm lòng ta mãi nhớ....



Ps: Nên gửi xe ở 92 Lê Thánh Tôn. Hãy thử cảm giác nắm tay người yêu, cùng nhau đi vào con phố nhỏ nhỏ. Cảm giác thật là tuyệt :)
 
0 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Nhà Hàng Chay HUỲNH MAI 20/09/2010
SỐ 1 TRẦN MINH QUYỀN P.10, Q.10
Hồ Chí Minh
 
Khi những áng mây rủ nhau đi chơi, Ráng Chiều lại trở về bên ta. Là ta nợ anh, hay là anh nợ ta? Những câu hỏi không lời đáp cứ mãi tuôn rơi....

Những buổi chiều lãng đãng, ta ngồi vào một góc khuất, thu mình vào chiếc ghế sofa, ta như muốn tan biến vào những ánh nắng cuối cùng vẫn còn mải chơi đùa trên bầu trời kia. Nhưng nào có thể...

Màn đêm dần buông xuống, một mình ta với cô đơn. Chỉ có một mình ánh đèn vàng là ở cạnh ta. Mưa lại rơi ngoài khung cửa sổ. Ta cảm thấy cô đơn và lạc lõng quá trong thế giới này. Anh lướt qua ta quá nhanh, và ra đi cũng quá nhanh khi mà ta vừa nhận ra rằng ta cần anh đến nhường nào. Ta cảm thấy lạnh lẽo ở trong lòng. Vòng tay ôm lấy thân, ta tự an ủi bản thân...

Nhón chân với lấy chiếc ghita nằm lẫn giữa các bức hình trên bức tường kia. Ta không giỏi đánh ghita lắm. Ta học ghita chỉ anh. Ngày anh xa ta, cũng là ngày ta từ bỏ nó. Khẽ đánh vài nốt nhạc, những âm thanh lạ lẫm tuôn ra như không thuộc về ta, cũng như anh không thuộc về ta.

Hương lavender hòa quyện cùng với tiếng đàn ghita, tiếng mưa
 
3 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe Casbah Lounge & Restaurant 25/08/2010
Hẻm 59 Nguyễn Du, Quận 1
Hồ Chí Minh
 
Trưa, đang ngủ, giật mình tỉnh dậy bởi tiếng tin nhắn. Chỉ gọn lọn vài từ "Cafe ko em?" cùng địa chỉ của quán. Lật đật thay đồ rồi xách xe ra khỏi nhà trong cái nắng chang chang của buổi trưa ở Sài Gòn dù trời nay đã chớm thu.

Lòng vòng mãi trên con đường Nguyễn Du, cuối cùng cũng tìm thấy quán. Một ngõ nhỏ xinh xinh nằm kế cạnh Bánh Cuốn Lá. Chiếc bảng tên màu xanh với phông chữ khó mà có thể đọc được là chữ gì nếu chưa biết đến tên quán. Chẳng trách tìm mãi ko ra

Mắc kẹt trong con ngõ ấy, không biết làm sao để chui ra. Anh bảo vệ xuất hiện như vị thần trong chuyện cổ tích Alanđin. Khẽ phẩy tay, anh đã mang được chiếc xe ra khỏi ngõ một cách nhẹ nhàng chẳng cần chật vật như ai kia cùng câu hỏi: Lần đầu đến à? Mỉm cười thay cho câu trả lời. Anh ấy lại hồ hởi bảo: Tối hôm nay vui lắm, còn có cả múa bụng nữa. Chặc lưỡi tiếc nuối, thời gian không cho phép rồi ):

Vừa đặt chân đến nấc thang cuối cùng, một thế giới màu xanh như đang được mở ra. Xanh, xanh ngợp trời. Xanh navy của những tấm nệm, xanh ngọc bích của những chiếc gối ôm, xanh nước biển của những tấm thảm phủ và cả xanh da trời của những chiếc rèm cửa.

Thoang thoảng trong quán là một mùi hương dễ chịu. Giật mình nhìn sang bàn bên cạnh thấy mọi người hít một thứ gì đó được đựng trong một chiếc bình cao to cùng với những chiếc vòi trông như những con rắn. Thì ra đó là Shisha.

Lật lật menu trông khá đơn giản. Lòng tự hỏi không biết thức uống có bỏ Shisha không nữa. Tự nhiên thấy sợ sơ, lo lo. Chưa kịp gọi nước, lại một lần nữa giật mình bởi tiếng nhạc. Những âm thanh chát chúa từ đâu đó phát ra dập vào tai. Thiết nghĩ ở những quán như thế này nên chọn những bài hát mang âm hưởng Ả Rập, Ba Tư

Gọi một Casbah Mocktail, tận hưởng vị chua chua trong ly nước, trải nghiệm một buổi chiều không yên bình (:
 
1 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
MOF Japanese Cafe 11/08/2010
Lê Lợi, phường Bến Thành, Quận 1
Hồ Chí Minh
 
Sài Gòn mùa này như một cô gái đỏng đảnh, chợt nắng rồi lại chợt mưa, lúc thì mưa phất phất nhưng cũng đủ làm ướt áo người đi đường, nhưng cũng lại có lúc ào ào như giông tố.

Đêm nay, Sài Gòn lại mưa, lún sâu mình vào một chiếc ghế sofa. Hơi ẩm của nước mưa cùng mùi nước hoa cứ vương vấn quanh mình. Nhấp khẽ một ngụm trà Hojicha thơm lừng cùng miếng bánh dày trà xanh. Ngọt ngào nơi cuống họng (:

Một cặp tình nhân bước vào quán làm không gian lại càng thêm ngọt ngào hơn. Chợt thấy tủi thân đôi chút. Ừ, mà thôi (:

Trà hết, bánh dày hết. Vẫn còn mãi vương vấn vị ngọt ấy. Trời Sài Gòn càng về đêm, mưa lại càng to, không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng. Thèm hơi ấm của con người. Một ly kem trà xanh và mè đen để phù hợp với khung cảnh lúc này. Không quen lắm với vị chan chát của trà xanh cùng mùi thơm của mè đen. Nhưng càng nhấm nháp lại càng cảm thấy thú vị. Chẳng mất chốc lại trở nên nghiện ly kem này.

Ly kem cứ mãi vơi dần...

Vơi dần...

Vơi dần...

Tất cả mọi thứ đã hết. Nhân viên lục đục dọn dẹp. Thiết nghĩ cũng là lúc ta nên quay về cuộc sống thực tại (:
 
2 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe NeO 21/07/2010
7a Út Tịch, phường 4, Quận Tân Bình
Hồ Chí Minh
 
Lất phất mưa rơi, Sài Gòn dập dìu với những đôi tình nhân, bỗng nhiên cảm thấy cô đơn lạ. Đã bước chân vào cổng trường nhưng rốt cuộc lại quay lưng bước đi. Cảm giác nơi đây không thuộc về mình....


Cúp học, trốn đi chơi cùng một người bạn cũ. Không hẳn là bạn, có một cái gì đó cao hơn là cả bạn, nhưng không hẳn là thân, chỉ là đôi khi cần có một người không hẳn là thân lắm lại chẳng quá xa lạ để trút bầu tâm sự.


NeO buổi tối yên tĩnh một cách lạ lùng, ánh đèn vàng trên cao lại một lần nữa làm lòng trĩu nặng. Âu cũng chỉ có thể tự trách mình quá đa cảm. Những nụ cười giả tạo, những lời nói dối tiếp nối từng bước để an lòng người đối diện, cũng là che giấu cảm xúc bản thân. Những khoảnh khắc nghẹn ngào khi nhớ đến chuyện xưa đành phải nhờ đến nghị lực của bản thân mà đè nén lại.

****** Edit edit******

Khẽ khàng bấm một số điện thoại lâu ngày chưa gọi, hụt hẫng tràn về trong tim. Lắc lư, lắc lư.....Mệt mỏi quá rồi.


Em hiểu mình cần phải vững vàng đến phút cuối cùng. Ngay cả khi những điều ko muốn sẽ xảy ra, rite?  Vững vàng lên nào, em ko muốn nhìn thấy bản thân gục ngã...
Cố lên nào, ko phải em đang nói với chính mình đâu.

Em ko muốn 1 buổi chiều vui vẻ hiếm hoi lại bị đem lên bàn cân và đong đếm cùng cơn ác mộng của 1 trong những người em yêu thương. Em ko muốn gọi nó là "định mệnh". Em ko muốn bước vào những suy nghĩ bi lụy tầm thường mà bản thân vẫn thường vẽ ra hằng đêm. Vâng, cố lên, vì em chẳng thể để người khác cố hộ mình



*Ko liên quan gì đến NeO hết. Chỉ là cảm xúc khi ngồi ở quán thôi :)*
 
3 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe Hub 19/06/2010
18A Cộng Hòa, Quận Tân Bình
Hồ Chí Minh
 
Đôi khi người ta cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ...
Đôi khi chỉ là một ly nước, một quyển sách cũng đủ tạo nên cả một thế giới...
Đôi khi chỉ là ngồi một góc mỉm cười vu vơ với những quyển truyện tranh...
Đôi khi cắm cúi vào chơi trò chơi xếp mô hình như đứa trẻ con mà bỏ quên cả thế giới xung quanh...
Cũng có lúc chỉ đơn giản là một nơi để học hành cho mùa thi sắp đến khi mà thư viện trường đã trở nên quá xô bồ và ồn ào...
Có khi ta đi hai người nhưng rồi lại mỗi người một góc tạo nên một khoảng không gian riêng cho mình...

Và có đôi khi nơi ấy là Hub
 
2 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
      Lời bình đầu tiên
Sarpino`s pizzeria 19/06/2010
125 Hồ Tùng Mậu, phường Bến Nghé, quận 1, phường Bến Nghé, Quận 1
Hồ Chí Minh
 
Mưa...đập vào vai rát buốt, ướt cả vai áo. Chẳng biết tự bao giờ bản thân mình có thói quen không mặc áo mưa. Không hẳn là thích mưa, chỉ là không thích cái cảm giác mình phải mặc áo mưa. Điên nhỉ?

Mưa, vẫn cứ lặng lẽ rơi. Con đường về nhà bất giác cảm thấy dài lạ thường. Lầm lũi trong đêm tối, tìm một quán ăn. Cảm giác đói vẫn không tồn tại, chỉ là cần một nơi dừng chân.

Nhấp một ngụm chocolate nóng, ngọt và ấm đến lạ thường. Phảng phất trong gió là mùi thơm của chesse, là tiếng cười đùa của lũ trẻ con trên lầu, trong vô thức, đôi môi chợt vẽ nên một đường cong hoàn hảo. Ừ, có lẽ cười một chút sẽ tốt hơn mà.

Pizza được mang ra. Thẫn thờ ngồi ngó. Đôi khi cảm giác mỗi món ăn là một tác phẩm nghệ thuật nhưng cũng có lúc chán ghét nó. Chậm rãi, từng chút một, gặm nhấm hết chiếc bánh cùng đĩa mì spaghetti. Vị béo của chesse, hương thơm của ham, cảm giác trơn tuột của từng sợi mì từ từ thấm dần vào lưỡi.

Ly chocolate từ từ nguội dần. Cái cảm giác ấm và nóng ban đầu chợt vụt qua như gió thoảng, cứ như rằng chưa từng tồn tại.

Đêm...sao lại dài đến như thế...

 
2 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
 
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 Tiếp