Chọn kiểu gõ: Tự động TELEX VNI Tắt
 
nhocmeo
Giới thiệu cho bạn bè
Gửi lời cảm ơn

Gia nhập: 3/11/2008

Tổng Lượt Xem:  29000

77 điểm
Lời cảm ơn
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
0
Đánh giá
Danh mục địa điểm đánh giá

Địa phương: Phân loại:   
     
Cafe Piano 07/01/2009
27 Hồ Xuân Hương, Phường 6, Quận 3
Hồ Chí Minh
 
Học trường Nguyễn Thị Minh Khai được 3 năm. Ba năm, đi qua con đường Hồ Xuân Hương không biết bao nhiêu lần,  biết trên con đường đó nhiều quán cà phê, nhưng chẳng bao giờ quan tâm quán nào tên gì, bên trong như thế nào,...
Ra trường, vào một buổi sáng chẳng có gì đặc biệt, khi qua đường Hồ Xuân Hương lại tắp xe vào Piano ngồi, và gọi một ly cà phê. Nhìn cái thực đơn, có dòng chữ, "quý khách nào không dùng gì xin tính tiền phục vụ 22000 VND vào buổi sáng và 39000 VND vào buổi tối. Xin quý khách không đem thức ăn vào quán để chúng tôi phục vụ tốt hơn ". Lúc đó, tôi đã nghĩ không biết nếu có vị khách nàp đó vào mà không dùng gì thì nhân viên sẽ nói thế nào nhỉ. Về sau, khi ghé lại quán rất rất nhiều lần, tôi đã có dịp chứng kiến nếu là khách quen thì chẳng sao, khách lạ thì đôi khi được nhắc nhở rất nhẹ nhàng, đôi khi thì được cho qua. Nhưng vào buổi sáng đầu tiên ấy, tôi chỉ thấy thật buồn cười.
Buổi sáng hôm ấy, mới 9h, quán khá vắng khách, chỉ có vài người ngồi nhâm nhi ly cà phê bên cái laptop, mà thật ra tôi chẳng biết họ đang làm gì với cái laptop vào giờ này ở một quán cà phê, vì trông họ giống những doanh nhân hơn là một người khá rãnh rỗi. Những lần sau này ghé quán, chẳng bao giờ tôi ghé buổi sáng, thêm một lần ghé vào buổi trưa, và thấy đa phần là khách quen ngồi thành từng nhóm lớn, dùng laptop, iphone nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhân viên vẫn vui vẻ phục vụ. Và sau thì tôi chỉ ghé Pi vào lúc trời chạng vạng rồi màn đêm dần buông. Khi đó, Pi ở bên trong có một nét gì đó mơ huyền, và buồn bã dưới ánh đèn vàng vàng mờ mờ. Đến Pi những lúc ấy, đắm chìm trong tiếng nhạc không lời dìu dặt, trong men rượu, tôi thấy mình như đang tan ra, và thường hoài niệm về những dấu yêu xưa, hay trầm mặc suy tư về cuộc sống hiện tại.
Tôi không thích đến Pi vào cuối tuần. Đúng là cuối tuần là thời gian để thư giãn, để nghỉ ngơi. Nhưng những đêm thứ 6, thứ 7, hay chủ nhật, Pi đông nghẹt người, mùi thuốc lá, hơi người, tiếng trò chuyện.... Tôi không thích cái không khí loãng đó. Tôi thích đến vào khoảng đầu tuần, Pi vắng, tiếng nhạc trầm bổng: Romance, Love Story, Hotel California,...., ngồi trong một góc khuất của quán, xoay trong tay ly gin-tonic hay whisky-coke, thấy lòng mình bình yên.
Pi trở thành ngôi nhà thứ hai để tôi yên tâm giấu mình. Cũng như tôi trở thành một thành viên của Pi. Quen thuộc đến từng cái bàn, cái ghế và những giai điệu chơi mỗi đêm........
 
0 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe Era 11/11/2008
58C Trần Quốc Thảo, P. 7, Q. 3
Hồ Chí Minh
 
Không biết đã đi ngang con đường Trần Quốc Thảo bao nhiêu lần rồi nhỉ? Nhiều, nhiều lắm, từ khi còn bé, học ở trường mẫu giáo ở Nhà thiếu nhi thành phố. Đến khi lớn lên một chút đi sinh hoạt mùa hè xanh ở phường 7, quận 3. Chẳng bao giờ để ý rằng, ở con đường đó có một quán cà phê tên Era.

Rồi đến một ngày, khi đến lúc con người ta phải đặt chân vào ngưỡng cửa tình yêu, người ta bắt đầu mơ mộng hơn, và lãng mạn hơn. Người ta để ý đến nhiều thứ trong cuộc sống mà trước đó không nghĩ rằng một ngày nào đó, người ta sẽ phải nghĩ đến, để ý đến. Và khi yêu thì con người lại tìm đến những quán cà phê lãng mạn để tâm tình, để nhìn nhau, và để bên nhau, dù chỉ là im lặng.

Em cũng đã để ý đến quán Era như thế đấy anh à. Một buổi tối chạy xe ngang qua, rất chậm, ngạc nhiên nhận ra ở đây có một quán cà phê bé nhỏ, nhưng trông lãng mạn lắm. Nhìn từ bên ngoài, em chỉ có thế thấy những ánh nến lung linh huyền ảo, lập lòe trên mỗi chiếc bàn trong cái tối tối của quán.

Tự dặn lòng mình, sẽ có một ngày đi với anh đến đây. Rồi sinh nhật em, chúng mình đi cà phê, nhưng chúng mình lại không đến Era, đơn giản chỉ vì anh nói rằng " lúc khác, hai đứa mình sẽ đến đó, giờ thì anh đưa em đi Môi Tím_quán anh rất thích". Và em chìu theo ý anh. Để rồi đến tận bây giờ, em vẫn chưa và không thể đến Era với anh được nữa. Anh đi, đi đến một nơi cách em nửa vòng trái đất, và bên anh giờ là một người con gái khác, không phải em.

Một ngày, một người bạn rũ em "đến Era thử xem, nghe nhiều người khen, mà lại thấy có đốt nến lạ lắm", em lại từ chối. Vì em không muốn đến nơi chúng mình đã hứa với nhau.

Có thể một ngày nào đó, khi tất cả những kỉ niệm về anh lắng dịu, chỉ còn là những vết thương đã lành, em sẽ đến Era_ một mình...
 
3 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai 05/11/2008
275 Điện Biên Phủ, phường 7, Quận 3
Hồ Chí Minh
 
Mình là cựu học sinh trường Minh Khai. Và thật lòng, cho đến tận bây giờ, dù đã ra trường, bước vào một ngôi trường mới, một cuộc sống mới, mình vẫn cảm thấy tự hào và yêu trường như ngày mới đặt chân đến đây.
Ngôi trường bao năm nay vẫn uy nghiêm như thế, vẫn cổ kính như thế. Bây giờ thì khu C của trường đã được xây sửa lại, khang trang hơn, nước sơn mới tinh, cái màu vàng sáng, khác hẳn màu vàng xưa cũ, nhưng sao trông vẫn hoài niệm thế nào.
Ba năm học ở trường, đi mòn gót những hành lang, cầu thang gỗ mà mỗi lần chạy là tưởng chừng như sắp rơi xuống, những mảng sân gồ ghề,.... Vậy mà bây giờ vẫn còn thèm cái cảm giác được tung tăng trên những dấu yêu đó.
Hoạt động Đoàn của trường thì không chê vào đâu được. Tuần nào, tháng nào cũng có việc phải làm, cũng có cái phải tham gia. Thích nhất là những ngày gần 20/11 có văn nghệ, rất sôi động, rất vui. Rồi năm nào gần Tết cũng có chương trình Tuổi hồng. Mà đã đi một lần, là muốn đi nữa, đi nữa. Không hiểu sao mà dân Minh Khai nhảy nhót, hát hò đỉnh trên đỉnh thế nhỉ ?!!
Nhớ sao năm lớp 10, cái năm học suốt ngày chui vào thư viện, lục đến banh mấy cái tủ sách chỉ để kiếm những quyển truyện Quỳnh Dao, để rồi mỗi lần đọc xong là khóc sướt mướt. Nhớ năm lớp 11, hầu như tuần nào cũng ra sân banh để nhìn các bạn nam giữa các lớp thi đấu, hò reo hết mình. Nhớ năm lớp 12, những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh, quậy tưng, chọc phá thầy cô mặc cho ngày tháng ôn thi tốt nghiệp đang ráo riết sau lưng. Nhớ cái lớp A2 của mình, đến ngày cuối cùng vẫn còn nhảy sập một cái bàn. Nhớ cái khu hồ bơi, mà suốt ngày lũ con gái mò ra chụp hình, làm kiểu, làm duyên. Nhớ ngày tổng kết cuối năm, bọn 12 nhảy ùm ùm xuống hồ bơi mặc kệ mấy cô giám thị và cô hiệu trưởng đứng la. Rồi thì mấy cô cũng chỉ lắc đầu cười. Ai nỡ trách cái lũ sắp ra trường kia chứ !!! ÔI CHAO, nhớ ơi là nhớ..................
 
1 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe Phong Nguyệt 03/11/2008
107/14 Trương Định, P.6, Q.3
Hồ Chí Minh
 
Một buổi tối trời mưa lâm râm, đang lắng nghe tiếng mưa rơi , thì điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc, nhưng cuối cùng cũng nhấc máy. Ra là một người bạn quen trong lần đi sinh hoạt mùa hè xanh cách đây 2 năm. Gặp nhau, rũ nhau đi uống cà phê. Hai đứa cứ phân vân mãi, không biết nên đi ở đâu. Chợt nhớ có lần đọc trên thổ địa quán Phong Nguyệt, lại gần nhà. Thế là đi thử.
Đến nơi, bác giữ xe còn vui tính " Đủ tuổi chưa mà đi xe máy hả nhóc ?"
. Cảm giác rất thân thiện. Bước vào bên trong quán, mấy chị phục vụ nhiệt tình " em muốn ngồi đâu?". Không ngần ngại, hai đứa cùng cười và xin lên trên lầu. Chọn một chiếc bàn sàt hành lang, có thể nhìn xuống dưới nhà. Ở đây không phục vụ trà như các quán khác, mà là nước gì đó rất ngộ. Biết trước là hình như nước váng đậu đỏ, nhưng cũng thấy lạ lạ, thích thích.

Tuy thực đơn không đa dạng và đặc sắc như các quán khác, nhưng lại được làm trên một miếng gỗ, trông cổ kính và có nét gì xưa cũ. Thế là mê ngay.
Hai đứa ngồi, vừa nghe nhạc, vừa nói chuyện, quay đi quay lại mà đã 11h đêm. Để ý kỹ thì mình là hai vị khách cuối cùng. Vậy mà các chị phục vụ vẫn vui vẻ châm nước, không hề phàn nàn. Lúc gọi tính tiền cũng vui vẻ nữa. Khi lấy xe ra về, bác giữ xe cũng chỉ cười hiền.
Cũng đã lâu rồi không có thời gian, lại không có dịp đi ngang đường Trần Quốc Thảo, nên chưa ghé lại quán. Có dịp lần sau sẽ ghé Phong Nguyệt lần thứ hai
 
1 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe Trầm 03/11/2008
100 Trần Huy Liệu, Quận Phú Nhuận
Hồ Chí Minh
 
Đến Trầm lần đầu tiên vào ngày 2/9. Ấn tượng đầu tiên là cái lũy tre xào xạc, xào xạc. Và thật sự tôi rất ngạc nhiên về khung cảnh nơi đây, từng phiến đá, từng chau cây, chậu hoa đều đem đến trong tôi những cảm giác hết sức mới lạ.

Cứ nghĩ rằng lễ 2/9, Trầm sẽ vắng khách lắm, vì chỉ mới 8h sáng thôi. Nhưng không ngờ có nhiều người đã đến trước.
Nhân viên phục vụ thân thiện, khá nhiệt tình. Giá nước và món ăn đều chấp nhận được.
Chỉ đến đây mới có 1 lần thôi, và ngồi ngoài sân, chưa bước vào trong, nên cũng không rõ thế nào. Nhưng ra về, ấn tượng về Trầm chỉ là những cảm giác mát dịu ở lối đi
 
0 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu
 
     
Cafe Ibox 03/11/2008
135 Hai Bà Trưng, Quận 1
Hồ Chí Minh
 
Lần đầu tiên đến Ibox là đi chung với một con bạn. Ngồi ở dưới nhà, thưởng thức một ly Cocktail và nghe nhạc. Cái cảm giác thật bình yên, hai đứa ngồi không nói gì hết, chỉ im lặng, lắng nge những giai điệu.

Thích nhất là nhân viên rất nhiệt tình, khá vui vẻ. Cách bài trí khá lạ, mỗi chổ ngồi đều đựoc trang trí riêng biệt với một bộ bàn ghế khác nhau. Khung cảnh mờ mờ ảo ảo là điều mình thích nhất.
Gia nuoc o day kha dat, cocktail :70000d. Mac hon ben Piano, nhung pha che ngon hon va cach trang tri ly cocktail cung dac biet hon ben Piano.
 
1 phản hồi Gởi cho bạn bè Tin xấu